Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 12 năm 2015.
1.12.2015
Tôi nhìn bức ảnh của em trong ví tiền, đột nhiên không biết điểm nào của em khiến tôi thích, nhưng vẫn giống như một kẻ hấp hối, bất giảng đạo lý.
Tôi yêu em, bất giảng đạo lý.
2.12.2015
Lái xe đến phòng tranh của em cũng là nơi em ở. Tôi mở cửa phòng, em vẫn đang giảng bài cho lũ trẻ, trong thời gian này, em sống trong phòng tranh nhỏ không có hệ thống sưởi và cửa sổ. Tôi cúi xuống để giúp em gấp chăn bông, tôi sờ thấy sự ẩm mốc của chiếc chăn.
Em tình cờ đẩy cửa bước vào, tôi rút tay lại như thể bị phỏng.
Tôi quay đầu lại, em mỉm cười với tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, nói:
"Về nhà thôi."
Em sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Tôi nhanh chóng gấp quần áo của em vào túi, kéo em ra khỏi đây, em túm lấy tôi, nói rằng đã quên chăn bông và gối.
"Không cần đâu Dư Giảm, ở nhà có chăn bông ấm áp rồi." Tôi chỉ vào trên chiếc giường ẩm ướt.
"Cùng tôi về nhà là được rồi".
4.12.2015
Không dám nghĩ đến một tháng này em sống như thế nào. Tôi xin lỗi nhưng em không để ý, nói vẫn trải qua giống như trước thôi.
Tôi đột nhiên bắt đầu tự trách mình, tại sao mình không gặp em sớm hơn.
5.12.2015
Cuộc cãi vã từ đấy mà thay đổi, hai ta đều ngầm hiểu, một chữ cũng không đề cập.
6.12.2015
Tôi không biết mình đã ăn nhầm thứ gì. Trên đường từ quán rượu trở về cảm thấy đau bụng. Xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tuong/222906/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.