Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 1 năm 2016.
1.1.2016
Tôi biết em không thể cùng tôi đón Tết, vì vậy tôi rất trân trọng những ngày đầu năm mới với em.
Có lẽ em không biết rằng đây là lần đầu tiên tôi đếm ngược cái Tết có hai người trong hơn mười năm qua.
Thì ra nghe pháo hoa với người mình thích sẽ không thấy ồn ào.
2.1.2016
Năm giờ rưỡi sáng dậy đánh răng rửa mặt, giúp em thu dọn hành lý, làm bữa sáng rồi gọi em thức dậy. Em mơ màng nhìn tôi như thể đang hỏi có thể ngủ thêm năm phút không.
Khi tôi rời đi lúc sáu rưỡi sáng, giao thông ở thành phố A đã tắc nghẽn, bất quá tôi cũng không cần phải đến công ty quá sớm.
Thành phố này lúc nào cũng vội vã như vậy, không ai muốn dừng lại nhìn mặt nhau, thật may là ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy em.
3.1.2016
Để thư ký lái xe đưa em đến nhà ga. Tôi không có việc gì quan trọng, chỉ là không muốn nhìn bóng lưng em rời đi.
6.1.2016
Hôm nay, tôi có một giấc mơ, mơ thấy tuổi thơ đáng thương của tôi, mơ thấy khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của mọi người trong vụ tai nạn xe.
Còn có tiếng tôi khóc, nhưng kể từ ngày đó tôi rất ít khi khóc nữa.
Cho đến trước khi tôi mười tám tuổi, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao tôi trở về nhà sau khi tan học nhưng không bao giờ gặp lại bố mẹ tôi.
Không những không hiểu, thậm chí còn có chút trách cứ.
Lúc mười mấy tuổi tôi tôn sùng nhất chính là bố tôi, bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tuong/222907/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.