Từ nhà Bạc Cận Yến trở về, Hạ Miên đã nằm mơ suốt cả đêm. Những việcngọt ngào hoặc đau khổ đã trải qua cùng anh đã bị cô cố ý quên lãng đềuhiện về rõ ràng quấy rối trong giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại, cô liền mở to đôi mắt đẫm lệ ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Hóa ra có nhiều thứ bị đè nén đã lâu nhưng một khi bộc phát thậtđáng sợ vô cùng.
Có nằm trên giường cũng không thể ngủ lại. Cô cũng không xa lạ gì với việc mất ngủ. Mấy năm gần đây tình trạng giấc ngủ của cô vô cùng tồitệ, phải gần như dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.
Nhưng tối hôm nay lại còn khó khăn hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên cô nhớ đến buổi tối đầu tiên cô ở nhà họ Bạc. Đêm đó cô cũng mất ngủ.
Khi đó cô mơ thấy ác mộng nên choàng tỉnh. Đó là cơn ác mộng đã quấnlấy cô nhiều năm. Trong mơ cô thấy cơ thể mẹ ngâm trong biển máu đỏtươi, khiến cô đau đớn khóc nấc lên trong giấc mộng.
Cảm giác kia quá chân thật, dòng nước lạnh lẻo thấm ướt cả tóc mai,sự đau đớn chạy khắp cơ thể. Cô muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộngthường hay xuất hiện kia. Nhưng cố thế nào cũng không thể mở mắt ra.
“Nhất Nhất?” Có một giọng nói trầm ấm êm ái khẽ vang lên bên tai. Và có một bàn tay dịu dàng ấm áp vuốt lên gương mặt cô.
Trong phút chốc Hạ Miên mở mắt ra, cô nhìn vào một đôi mắt mảnh mai xinh đẹp.
Cô nhớ rất rõ, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am/1884433/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.