Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Hạ Miên vẫn nhớ rõ vẻ mặt Bạc CậnYến ngay lúc đó. Gương mặt tuấn tú trắng trẻo kia tự nhiên lại đỏ ửng.Đôi mắt đen nhánh của chàng thiếu niên mười bảy tuổi nhìn cô trầm lắng.
Anh không nói lời nào chỉ nắm tay cô dẫn đến căn phòng kế bên. Đó làmột căn phòng được trang trí giống hệt như phòng của anh. Chỉ có điềurèm cửa sổ bên phòng của anh dày hơn rất nhiều. Chiếc chăn trên gườngbên anh là màu xám tro được gấp gọn gàng, còn của cô là màu hồng phấnkèm theo đường viền hoa ngọt ngào.
Hạ Miên được anh cho ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn đọc sách, còn anh thì ngồi xuống bên cạnh mở vở ra làm bài tập.
Hạ Miên cứ thế ngồi ngây ngô ở đó nhìn anh từ đầu đến cuối. Chỉ cầncô hơi nhúc nhích, Bạc Cận Yến sẽ quay đầu chăm chú nhìn cô đắm đuối.
Thế là Hạ Miên bị đôi mắt đen kia nhìn đến mức khiến tim cô đập không được tự nhiên.
Chỉ cần cô quay đầu không nhìn anh nữa, Bạc Cận Yến sẽ đưa tay xoaymặt cô lại nhìn thẳng vào mình. Đôi môi xinh đẹp nói khẽ dặn dò cô “Nhìn anh đi.”
Rốt cuộc Hạ Miên cũng ý thức được sự cố chấp khác người của chàngtrai trầm lặng này. Mà sự cố chấp này là đối với cô bé tên là “NhấtNhất” kia.
Cô biết những đứa trẻ tự kỷ như Bạc Cận Yến đều có một bóng ma khôngtốt trong thời thơ ấu. Một khi đã gặp được người có thể khiến mình nảysinh tình cảm đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am/1884432/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.