Tích tắc...... Đồng hồ từng giây từng giây cứ trôi qua.
Tại Chân trên giường trở mình, trằn trọc liên tục, thật lâu vẫn không thể ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt Cơ Phạm liền xuất hiện trong đầu, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều chân thật như thế, giống như cậu ấy chưa bao giờ rời đi.
Nhưng là.....
Từ lần đó, sau khi rời đi, bóng dáng bi thương khi cậu rời khỏi lại thành hồi ức cuối cùng của mình.
Vì sao hồi tưởng đều như vậy.
Nếu như lúc ấy không trả lời cậu ấy như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn....
Tại Chân áy náy từ trên giường ngồi bật dậy, mở đèn bàn đầu giường, cẩn thận lấy ra quyển sổ lưu niệm trong tủ quần áo, mở ra một trang đều là Kim Cơ Phạm.
“Học sinh trung học năm hai tai nạn xe cộ bất hạnh qua đời.” Một dòng chữ màu đỏ nổi bật.
Tại Chân lẳng lặng nhắm mắt, hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó:
“Tại Chân!” Kim Cơ Phạm cắn một miếng Hamburger cầm trong tay, vẫy tay với Tại Chân vừa bước ra từ sân bóng rổ.
Tại Chân nhìn đến cậu ta, rất nhanh tiêu sáiđi đến, nói: “Cậu tìm tớ gấp như thế, có chuyện gì? Hôm nay cậu không phải tập luyện à?”
“Thì vì không cầntập luyện mới tìm cậu mà.” Cơ Phạm không hiểu sao cười vui vẻ, vừa đưa Coca trong tay cho Tại Chân đang có vẻ thở gấp.
“Thật là.” Tại Chân tiếp nhận uống vài ngụm.
“Tại Chân, hiện tại có người yêu chưa?’
“Không có, làm sao?” Tại Chân nghi hoặc nhìn Cơ Phạm. “Cơ Phạm có sao?”
Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quy-di/1309922/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.