🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm sau, thứ Hai.

Đây là lần đầu tiên Đào Nhạc Tư bỏ qua lớp học dương cầm để đệm nhạc cho giờ học vũ đạo.

Đào Nhạc Tư đã đến phòng luyện vũ đạo từ sớm, sau đó quanh quẩn cạnh đàn piano, giống như chỉ cần cô ngồi cách xa chiếc đàn ấy từ một mét trở lên thôi cô sẽ bị bắn gục ngay tại chỗ vậy.

Phu nhân Wagner cũng đến. Bà ta trìu mến nắm tay Đào Nhạc Tư, thân thiết nói: "Cô rất vui vì hôm nay em đã tới đây, phu nhân Stein vẫn luôn muốn có một người đệm đàn dương cầm ưu tú, thật sự quá tốt vì em có thể đến đây đảm nhận vị trí này. Em đã nói với thầy Judith chưa... À, không sao đâu, không quan trọng, phu nhân Stein sẽ giải thích với thầy ấy..."

Giờ học đến rồi, học sinh khoa vũ đạo lần lượt kéo tới. Học viện này quá nhỏ, tất cả họ đều biết Đào Nhạc Tư nên cảm thấy rất kinh ngạc đối với chuyện một học sinh khoa dương cầm lại xuất hiện trong phòng luyện vũ đạo. Có học sinh có lòng tốt nhắc nhở Đào Nhạc Tư vào nhầm phòng học rồi, có người thì cho rằng Đào Nhạc Tư đã chuyển chuyên ngành sang khoa vũ đạo, hơn nữa còn cảm thấy nghi ngờ vì Đào Nhạc Tư lại mặc áo sơ mi và chân váy thắt lưng không hề thích hợp với việc nhảy múa.

Về điều này, Đào Nhạc Tư chỉ đáp lại hết thảy bằng một nụ cười lịch sự.

Đùa sao, cô mới mua bộ quần áo này khi đi mua sắm vào thứ bảy, rõ ràng nó cực kỳ phù hợp với khí chất nghệ thuật và ngây thơ của Dorothy. Đám người này không biết thưởng thức thì thôi đi, còn dám nghi ngờ thẩm mỹ của Đào Nhạc Tư nữa ?

Trong nguyên tác, bởi vì nữ chính Shana là học sinh khoa vũ đạo nên đại đa số nhân vật hơi quan trọng chút thôi đều thuộc khoa vũ đạo. Đào Nhạc Tư âm thầm ghi nhớ khuôn mặt mấy cô gái đó, Katherine, Emilia, Hannah, Bella... Còn mấy nam sinh khác tuy nhìn mặt thấy khá quen nhưng Đào Nhạc Tư không biết tên họ. Dù sao thì nam sinh là một sự tồn tại tương đối không có tên họ trong nguyên tác mà.

Đây là lần đầu tiên Shana chạy vào phòng luyện vũ đạo chỉ mấy giây trước khi chuông reo. Tâm tình cô ấy nhìn qua hình như không tốt lắm, chỉ liếc nhìn Đào Nhạc Tư đứng cạnh dương cầm một cái rồi một mình đi tới góc phòng, bắt đầu bài tập ép chân cạnh tay vịn.

Lúc Hilda đẩy cửa tiến vào, các học sinh đang tụ thành nhóm tán gẫu vui vẻ lập tức yên lặng như tờ.

Nàng sải bước đi vào, cuốn theo một cơn gió khiến làn váy bồng bềnh. Nàng đi thẳng tới cạnh đàn dương cầm, cầm tay Đào Nhạc Tư lên, đối mặt với các học sinh khoa vũ đạo.

"Tôi nghĩ hẳn các em đều không xa lạ gì với em ấy, Dorothy Engle, khoa dương cầm. Tôi đã thương lượng với giáo viên của em ấy rồi, từ hôm nay trở đi, em ấy sẽ phụ trách đệm nhạc khi chúng ta luyện tập vũ điệu mới."

Một số học sinh vỗ tay, một số thì gật đầu với Đào Nhạc Tư. Đào Nhạc Tư nhìn Shana một cái, cô ấy vẫn đứng trong góc với vẻ mặt thờ ơ, giống như cô ấy không hề nhận ra Đào Nhạc Tư, cũng không quan tâm Đào Nhạc Tư là ai vậy.

"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi." Hilda vừa nói vừa liếc nhìn Đào Nhạc Tư một cái, đó là một mệnh lệnh vô hình. Đào Nhạc Tư lập tức đi đến chỗ đàn dương cầm ngồi xuống, chuẩn bị nghe theo tất cả mọi sự chỉ huy của Hilda.

Trên thực tế khoa vũ đạo vẫn có giáo viên chuyên biệt, nhưng nếu như Hilda xuất hiện trong phòng học thì giáo viên này gần như sẽ trở nên vô dụng, biến thành một cái máy đếm nhịp không cảm xúc. Chỉnh sửa động tác, tập đội hình, biên đạo, tất cả những thứ này về cơ bản đều do một tay Hilda phụ trách.

Đào Nhạc Tư vẫn đang cố gắng tìm lại cảm giác mà cô ấy có khi chơi phần đệm cực kỳ khó chịu vào đêm hôm đó khi Hilda huấn luyện cá nhân cho mình. Nhưng khi cô chỉ vừa chơi vài ô nhịp đầu tiên thì đã bị Hilda cắt ngang, người này bắt đầu sửa động tác của những học sinh khác. Cô bắt đầu chơi lại, chưa tới hai ô nhịp lại bị kêu dừng tiếp, cô ấy tiếp tục sửa từng động tác của điệu nhảy.

"Nâng khuỷu tay lên nào, thân ái --- còn em nữa, Katherine, ngửa đầu ra sau, nâng khuỷu tay lên cao một chút nữa..."

Nếu như người này không phải là Hilda, Đào Nhạc Tư hẳn sẽ mất kiên nhẫn vì những hành động này. Nhưng vì đây là thời gian huấn luyện của Hilda... nên cô chỉ định trở thành một cái máy ghi âm số hai thôi.

Sau một hoặc hai giờ luyện tập như thế, cuối cùng Hilda cũng hài lòng với buổi tập các động tác mở đầu của điệu nhảy.

Đúng lúc này, có thứ gì đó rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, rồi có tiếng học sinh hét lên. Đào Nhạc tư ngẩng đầu lên, thấy một nữ sinh ngã xuống sàn nhà, co quắp đầy đau đớn, giống như đột nhiên phát bệnh gì đó vậy. Mái tóc màu vàng bạch kim, nhạt đến mức gần như màu bạc kia xõa ra đầy đất, tựa như một con quái vật có sinh mệnh vậy.

Đào Nhạc Tư nhận ra nữ sinh ngã xuống này là Shana. Cô vội vàng chạy đến bên cạnh Shana, quỳ xuống sàn nhà, nhìn Shana đang giãy giụa và co quắp trên sàn nhà.

Màu mắt Shana đã biến thành màu đen thui, chỉ mới hôm qua thôi, Đào Nhạc Tư vẫn còn nhớ Shana có một cặp tròng mắt màu xanh thẳm như đá quý vậy. Đôi môi Shana hơi mấp máy, hợp lại thành một đường ở giữa, dường như cô ấy đang muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có những âm tiết đứt quãng, giống như những tiếng rên rỉ phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng vậy. Bỗng nhiên Đào Nhạc Tư cảm thấy, cô hoàn toàn có thể nghe hiểu Shana đang muốn nói điều gì.

"Blood."

Máu tươi.

Đào Nhạc Tư nhìn mu bàn tay mình một chút, dấu tay bị Shana níu lấy khi ra ngoài đã khép lại. Cô cho rằng Shana bị động kinh, đương lúc muốn vận dụng kiến thức về sơ cấp cứu của mình, nhét ngón tay vào miệng Shana để đề phòng cô ấy cắn phải đầu lưỡi, Hilda đứng bên cạnh lại ngăn cản cô.

"Dorothy, đừng chạm vào em ấy."

Các học sinh vây quanh Shana đang đau đớn mà không biết làm sao, chỉ có tiếng xì xào bàn tán.

Hilda ngồi xổm xuống đất, đỡ lấy bả vai Shana, đỡ cô ấy lên khỏi mặt đất, sau đó dùng hai tay ấn lên huyệt Thái Dương của Shana. Dần dần, Shana dường như đã bình tĩnh lại, cô ấy nháy mắt một cái, tóc vẫn che đi khuôn mặt. Khi ngón tay cô ấy có thể hoạt động lại tự nhiên thì vén phần tóc che đi gò má mình ra, ánh mắt cô ấy đã khôi phục lại thành màu xanh da trời tuyệt đẹp.

"Shana, thân ái, em cảm thấy ổn hơn chút nào chưa ?" Hilda cúi người xuống, vừa kiên nhẫn lại vừa ân cần hỏi, "Có cần gọi bác sĩ đến không ?"

"Ừm... Thật xin lỗi, em không sao." Shana nhỏ giọng nói. "Chỉ là hôm nay em... hôm nay em thấy... cảm giác hơi bệnh một chút."

"Không sao, Shana, điều này rất bình thường." Giọng Hilda vẫn dịu dàng như thế, sau đó ngẩng đầu lên, tùy ý gọi tên một cô gái: "Hannah, nhờ em đưa em ấy về phòng. Sau đó làm phiền em đến báo cho tiểu thư Petite một tiếng, chuẩn bị một túi nước nóng cho Shana."

Một cô gái mặc trang phục luyện múa màu đen đi tới đỡ Shana lên, hai người từ từ đi ra khỏi phòng luyện vũ đạo. Đào Nhạc Tư đứng lên, cô cảm giác được Hilda đang nhìn mình, nhưng cô không đáp lại tầm mắt của Hilda.

"Lúc nãy Hilda thi triển pháp thuật với Shana." Ace nhỏ giọng nói với Đào Nhạc Tư. "Có hơi quá tay, cho nên cơ thể Shana mới không chịu nổi."

"Tại sao?" Đào Nhạc Tư hỏi Ace.

"Có lẽ Hilda hy vọng nữ thần Hecate có thể chọn trúng Shana, cho nên cô ấy cần phải truyền nhiều ám chỉ và thần khải hơn cho Shana." Ace trả lời.

"Tại sao ?" Đào Nhạc Tư tiếp tục hỏi.

Ace không trả lời, nhưng Đào Nhạc Tư đã biết câu trả lời.

--- Hilda hy vọng nữ thần Hecate có thể chọn trúng Shana mà không phải là Dorothy. Nàng hy vọng những nữ phù thủy khác cũng nghĩ như vậy, Shana là một cô gái càng thích hợp làm vật chứa của Hecate hơn so với Dorothy. Nàng muốn bảo vệ Dorothy Engle, hoặc nên nói là, nàng muốn bảo vệ Đào Nhạc Tư.

Mười một giờ rưỡi sáng, Hilda tuyên bố, buổi luyện tập hôm nay kết thúc ở đây, mọi người có thể về nghỉ ngơi.

Các học sinh lục tục rời đi, phu nhân Wagner và thầy giáo vũ đạo cũng rời đi. Đào Nhạc Tư rề rề rà rà sửa sang lại bản nhạc nên ở lại đến cuối cùng, cho đến khi cả phòng học chỉ còn lại mỗi cô và Hilda.

Đào Nhạc Tư đóng tập tài liệu bằng bìa cứng cũ của mình lại, nhìn Hilda.

"Em cảm thấy, hình như cô ép Shana hơi quá đáng." Đào Nhạc Tư nói.

Hilda vốn dĩ đã xoay người, từ từ đi về hướng cửa phòng luyện vũ đạo thì nghe thấy lời của Đào Nhạc Tư, nàng chợt quay đầu lại.

"Em biết bao nhiêu rồi ?" Hilda ôn hòa hỏi cô, "Dĩ nhiên là tôi muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho em, nhưng tôi chỉ đang lo lắng -"

"Thế, phu nhân." Đào Nhạc Tư ném tập tài liệu lên băng ghế đàn dương cầm, đi tới trước mặt Hilda. Cô đang cách mặt Hilda rất gần, đến nỗi có thể thấy rõ ràng cả từng sợi tóc lòa xòa trước trán Hilda. "Em phải làm sao mới có thể khiến cô không cần phải lo lắng nữa ?"

Dẫu đã biết rõ cả hai đang thăm dò lẫn nhau nhưng lại chậm chạp không thể chọc thủng lớp giấy đó. Hilda nhận ra được Đào Nhạc Tư không phải là Dorothy, nhưng vì nguyên do nào đó mà hai người vẫn giữ im lặng về chuyện này.

Hilda do dự một lát, nàng khoác một tay lên vai Đào Nhạc Tư.

Đôi bàn tay của một vũ công, mảnh mai và mạnh mẽ, nhưng đã không còn trẻ trung và mịn màng nữa.

Hilda nói: "Em phải luyện tập đệm đàn nhiều hơn nữa. Tiếng đàn của em vẫn còn thiếu niềm tin."

Đào Nhạc Tư nói: "Em không hiểu."

Bài hát này vốn có phong cách tối giản, không có khó khăn về mặt kỹ thuật, còn "niềm tin" mà Hilda nói lại là một điều rất mơ hồ.

Hilda giải thích: "Trong tiếng đàn của em tôi thấy vẫn còn thiếu tín ngưỡng. Em có tín ngưỡng không ?"

Đào Nhạc Tư nói: "Đương nhiên là có."

"Tín ngưỡng của em là gì ?" Hilda hỏi. "Có thể em sinh ra ở Dresden, Đức nên em sẽ tin vào Chúa, thờ phụng Phật giáo, hoặc là..."

"Tín ngưỡng của em là Chủ nghĩa Cộng sản, ủng hộ Cách mạng Xã hội của giai cấp vô sản." Đào Nhạc Tư nói.

Đôi tay đang mở của Hilda cứng lại trong giây lát, sau đó nàng hỏi: "Em là người của xã hội chủ nghĩa ?"

Vốn dĩ Đào Nhạc Tư muốn nói cô là người kế tục chủ nghĩa cộng sản nhưng nhất thời lại không nghĩ ra từ này trong tiếng Đức nói thế nào, vì thế chỉ gật đầu một cái: "Nhưng em cho rằng điều đó không quan trọng, phu nhân."

Hilda không nói gì, chỉ có mỗi Ace kinh ngạc truy hỏi trong đầu: "Trời ơi, Dorothy, cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy."

Đào Nhạc Tư không để ý đến Ace. Mặc dù cô nói như vậy với Hilda nhưng trong lòng cô luôn có một nỗi lo lắng.

Hilda là người cuồng tín liên quan tới nữ thần tà ác Hecate, có lẽ vì vậy mà nàng sẽ không thích bất kỳ người vô thần nào như Đào Nhạc Tư.

Ngoài dự liệu, Hilda lại cười lớn với cô. Nàng chạm vào gói thuốc lá theo thói quen nhưng ánh mắt vẫn luôn dính sát vào Đào Nhạc Tư nên chậm chạp không châm điếu thuốc trong tay.

"Vậy tốt rồi." Hilda nói. "Em biết không, tôi sinh ra lúc chiến tranh vừa kết thúc. Theo những gì tôi còn nhớ, tôi luôn di chuyển, nơi nơi đều là phế tích, mọi thứ đang được xây dựng lại, sau khi tôi đi học..."

Nàng lại dừng câu chuyện lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đã là cuối thu, ánh nắng buổi trưa dường như kéo dài, khiến cho bóng in xuống thật dài trên sàn nhà phòng học.

"Tôi hy vọng tối nay vẫn có thể gặp em ở đây. Chúng ta có thể tiếp tục tiến hành luyện tập đệm nhạc."

"Đương nhiên rồi, phu nhân."

"Tôi đã nói rồi, em có thể gọi tôi là Hilda."

Đào Nhạc Tư bất giác nở nụ cười: "Buổi tối gặp lại, Hilda."

*****

Hiệu trưởng: Mình thật ngu ngốc, nói chuyện tín ngưỡng làm gì vậy ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.