Vào xế chiều, Đào Nhạc Tư chạy đến phòng Shana thăm cô ấy.
Hannah và tiểu thư Patil vẫn còn trong phòng chăm sóc cô ấy. Hannah nói, sau khi Shana về phòng liền bắt đầu phát sốt, ngủ mê man, nói mê sảng. Nhưng tiểu thư Patil lại nói những triệu chứng này rất bình thường, chỉ cần ngủ một giấc là tốt thôi.
Đào Nhạc Tư ngồi xuống mép giường Shana, nhìn Shana vẫn đang nhắm mắt, mái tóc dài màu bạc phủ trên chiếc gối đỏ thẫm, trông như một đóa hoa màu trắng bạc hình dạng quỷ dị nở rộ trong vũng máu vậy.
Trong nguyên tác ⟪ Học Viện Kinh Dị ⟫, phần lớn nội dung đều dùng để giải thích những cơn ác mộng của Shana. Chúng đều là những hình ảnh và tình tiết tà ác cổ điển, cực kỳ ô nhiễm tinh thần, giống như phù thủy, tà thuật, chủ nghĩa thần bí các loại. Ví dụ như khi Đào Nhạc Tư nằm mơ thấy ba con quái vật kia, có lúc Shana cũng nằm mơ thấy nó.
Bây giờ cô ấy vẫn còn đang mơ sao ?
Nghĩ vậy, Đào Nhạc Tư nhẹ nhàng cầm tay Shana đặt lên chăn, cô thấy tay Shana lạnh như băng.
Có lẽ sáng hôm đó thực sự không nên đi xuống mật thất dưới lòng đất học viện cùng cô ấy.
Đúng lúc này, Shana hơi hé mắt.
"Dora, là bồ sao ?" Cô ấy thấp giọng hỏi.
"Đúng, là mình." Đào Nhạc Tư nhẹ nhàng vén lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt trên trán Shana ra. "Bồ cảm thấy sao rồi, Su ?"
"Không biết nữa, mình chỉ nhớ tới lúc tụi mình đi dạo phố vào thứ bảy, mình có nhìn trúng sợi dây chuyền kia." Shana lại nhắm mắt, lầm bầm nói. "Mình cũng không thích cho lắm nên không có mua. Nhưng lúc này mình cứ luôn nghĩ tới nó. Mình vừa nhắm mắt lại là hình dáng của nó lại xuất hiện trước mắt."
"Thần trí bồ ấy cứ mơ hồ." Hannah ở bên cạnh xen miệng vào. "Cứ nói mãi về dây chuyền, rồi mặt dây chuyền gì đấy, nói suốt cả buổi trưa."
Đào Nhạc Tư nghĩ lại. Thứ bảy tuần trước, lúc cô và Shana đi dạo phố, Shana có chú ý tới một sợi dây chuyền bạc trưng trên quầy trong một hiệu đồ cũ nhỏ ven đường. Sợi dây chuyền ấy được đặt trong hộp, trên mặt dây có hình đầu ngựa. Shana suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không mua nó.
Có lẽ lúc cô ấy bị bệnh lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn sợi dây chuyền này.
Đào Nhạc Tư trở về phòng mình, mặc áo khoác vào, cầm tập tài liệu nhạc lên. Cô đứng trong phòng do dự một lát rồi cầm lấy ví tiền.
Cô biết lớp học buổi chiều đã bắt đầu. Thầy Judith phát hiện cô trốn học ắt sẽ rất tức giận, nhưng cô không thể quản nhiều như vậy nữa. Cô muốn giúp Shana mua lại sợi dây chuyền kia.
Đào Nhạc Tư cảm thấy tình cảm của mình lúc này đối với Shana giống như đồng cảm hơn, đồng cảm với một nữ chính bằng tuổi em gái mình trong tiểu thuyết kinh dị bị tra tấn tinh thần.
Đào Nhạc Tư bước nhanh qua hai con phố, lại đến trước cửa hiệu đồ cũ kia.
Một cô gái đội chiếc mũ phớt mềm mại, tay xách valy đẩy cánh cửa tồi tàn của hiệu đồ cũ bước ra ngoài. Cô ấy rất xinh đẹp, mỉm cười với Đào Nhạc Tư một cái, sau đó đi lướt qua vai cô. Đào Nhạc Tư dừng bước, quay đầu nhìn cô gái kia trong giây lát, cô cảm thấy hình như cô gái này hơi quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Đào Nhạc Tư đi vào tiệm, đi thẳng đến trước quầy trưng bày, nhưng sợi dây chuyền kia đã không còn nữa.
"Tiểu thư không gặp may rồi." Ông chủ hiệu đồ cũ một bên vừa hút tẩu thuốc vừa thô lỗ trả lời cô: "Đã có khách mua nó rồi, chính là vị tiểu thư vừa ra khỏi cửa đó."
Đào Nhạc Tư thoáng thất vọng đi ra khỏi hiệu đồ cũ, ủ rũ cúi đầu đi về hướng nhạc viện Conrad, đồng thời còn phải âm thầm bịa ra một lý do để giải thích hợp lý với Judith tại sao lại vô cớ biến mất suốt một tiếng đồng hồ.
Ngay lúc này, cô nghe được có tiếng một người nữ xa lạ đang gọi mình: "Dorothy".
Đào Nhạc Tư quay đầu lại, phát hiện đó chính là một cô gái đội một chiếc mũ nỉ mềm mại đã mua sợi dây chuyền. Cô ấy đang cầm chiếc hộp đi về phía Đào Nhạc Tư. Lúc này Đào Nhạc Tư mới phát hiện ra bên dưới chiếc mũ màu đen của cô gái này là mái tóc đỏ tết đuôi sam, được buộc sau đầu, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt. Đôi môi cô ấy cũng có màu đỏ như máu, rực rỡ đến nỗi không ai dám nhìn.
"Cậu biết tôi sao ?" Đào Nhạc Tư hỏi.
"Trên quyển sách cậu cầm có viết tên cậu." Cô gái nói. Đào Nhạc Tư cúi đầu nhìn xuống, thấy tập tài liệu bản nhạc vẫn được kẹp giữa khuỷu tay cô, và chữ "Dorothy" lộ ra trên lớp bìa bị nhăn.
"Tôi là Claudia," cô gái nói, "Claudia Reed. Tôi đến từ Scotland."
"Dorothy Engle. Xin hỏi có gì không ?"
Claudia đưa tay lấy ra một vật từ trong túi áo cô ấy, giơ ra trước mặt Đào Nhạc Tư, chính là một chiếc hộp nhung dùng đựng dây chuyền. Trên mặt hộp là một sợi dây có mặt màu bạc xỉn, bên dưới là sợi dây mỏng manh lắc lư, hình đầu ngựa trên mặt đã mòn đi không còn nhìn rõ.
"Tôi vừa đi ra khỏi tiệm thì nghe được cuộc nói chuyện của cậu và ông chủ ngoài cửa." Claudia cười một tiếng.
Lời cô ấy nói rất có lý, nhưng Đào Nhạc Tư cứ cảm thấy là lạ.
Đào Nhạc Tư lấy ví từ trong túi ra: "Nếu cậu đồng ý, tôi có thể mua lại chiếc vòng cổ này, tôi có thể trả cao hơn ---"
Claudia cười lắc đầu một cái: "Cậu thích nó thì tôi sẽ tặng lại cho cậu."
Chuyện gì đây ?
Nguyên tác đâu có nói người qua đường nơi này đều là Lôi Phong còn sống sờ sờ (*) đâu đúng không ?
(*) Một chiến sĩ bình thường hy sinh trong một vụ tai nạn vào thập niên 60 nhưng được Mao Trạch Đông tôn là anh hùng do đã làm nhiều việc tốt và chuyên cần học tập "Tuyển tập Mao Trạch Đông" 🤡
"Không, không, tôi sẽ trả tiền cho cậu." Đào Nhạc Tư giữ nguyên ý định, "Tôi không nhất định phải..."
Không đợi cô nói xong Claudia đã đi lên trước, đeo sợi dây chuyền lên cổ Đào Nhạc Tư. Trong khoảnh khắc ấy hai người cách nhau quá gần, Đào Nhạc Tư có thể nhìn thấy tàn nhang không bị phấn che trên khuôn mặt cô ấy, ngửi được cả mùi nước hoa nhẹ trên người cô ấy nữa.
Chuyện gì đang xảy ra đây ?
"Tôi biết, không phải là cậu muốn mua sợi dây chuyền này mà là cậu muốn đưa nó cho người nào đó." Claudia cẩn thận đeo dây chuyền lên cho Đào Nhạc Tư, lùi một bước lại ngắm, cười nói: "Về phần giá của nó, người đó tự nhiên sẽ trả cho tôi."
Đào Nhạc Tư vô cùng hoang mang, cô cảm thấy tất cả những từ mà Claudia nói cô đều hiểu được, nhưng khi ghép chúng lại thì hoàn toàn không biết ý nghĩa là gì.
Cô âm thầm hỏi Ace: "Claudia này có từng xuất hiện trong nguyên tác không ?"
Ace trầm ngâm nói: "Có xuất hiện. Xuất hiện một lần thôi, là người qua đường."
Thấy dáng vẻ không biết làm sao của Đào Nhạc Tư, Claudia cười một tiếng, thân thiết bước lên dắt lấy cánh tay cô, đi về hướng học viện.
"Đi đi, có phải cậu đã trễ giờ học rồi không ?" Cô ấy nói.
Khoan khoan, tại sao cô ấy lại biết Đào Nhạc Tư là học sinh ?
Nhưng Đào Nhạc Tư đã khéo léo giữ im lặng và không hỏi thêm câu nào nữa, và câu trả lời của Claudia chẳng qua cũng chỉ là suy ra mười tám đời tổ tông nhà Đào Nhạc Tư từ tập tài liệu âm nhạc cô đang giữ mà thôi.
"Tôi sống ở khách sạn Graham ngay đối diện học viện Conrad, cách cậu không xa, nhỉ ? Bình thường tôi kiếm sống bằng nghề vẽ, lần này đi tới đây để tìm một số phong cảnh đặc biệt, tiến hành phác thảo. À đúng rồi, tôi ở phòng 667, nếu cậu không có việc gì có thể đến gặp tôi." Claudia nói.
... Cứ luôn cảm thấy Claudia này có gì đó không đúng lắm.
Đào Nhạc Tư muốn thoát khỏi Claudia, đồng thời còn phải vội vàng cởi sợi dây chuyền trên cổ xuống, nhưng nhất thời lại không tìm được lý do để mượn cớ thoát thân.
Lúc hai người đi tới chỗ cách học viện rất gần, Claudia chợt dừng bước bên cạnh một cái ghế dài ven đường. Cô ấy quay đầu, nói với Đào Nhạc Tư: "Để tôi vẽ một bức chân dung cho cậu. Ngay đây này, chỉ phác họa vài phút thôi."
"Cái gì ?" Đào Nhạc Tư nhíu mày.
Claudia đã sớm đặt cái thùng xuống đất, khom lưng mở ra. Bên trong có một ít họa cụ, Claudia vô cùng quen thuộc lấy ra hai cây bút chì dùng cho phác họa.
"Được rồi, ngồi xuống đó đi, thân ái." Claudia đè Đào Nhạc Tư ngồi xuống ghế dài, lui ra mấy bước, ngồi xuống bậc thang ngay cửa nhà bên, đặt cuốn sổ phác họa lên đùi. "Nhìn qua hướng kia, đừng nhìn thẳng vào tôi --- tốt."
Cô ấy dùng bút chì vẽ vẽ trên giấy một lúc, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn Đào Nhạc Tư một cái.
Đào Nhạc Tư thật sự đang hoang mang cực độ.
Sao Claudia lại có vẻ quen thuộc như vậy ? Cô ta có mục đích gì, hay là muốn thu hút sự chú ý nào đó ?
Họ Reed của Claudia là một họ phổ biến ở Scotland. Mái tóc đỏ rực và đôi gò má tròn trịa kia đều là đặc trưng của người Celtic.
Mà theo như Đào Nhạc Tư biết, người Celtic có thần thoại Dana của riêng họ, và không hề có chuyện thờ phụng một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp.
Ngoài ra, khí chất của Claudia hình như cũng rất đặc biệt, cô ta không giống người Anh điển hình cho lắm. Hơn nữa, cử chỉ thân mật quá mức của cô ta chỉ khiến Đào Nhạc Tư bối rối, nhưng cô cũng không quá chán ghét.
Claudia sống ở khách sạn đối diện học viện, hết lần này tới lần khác lại còn ở phòng 667, khó tránh khỏi quá trùng hợp.
Bởi vì, thứ tự phát hiện cửa ngầm trong phòng nhỏ tầng năm chính là: Đầu tiên vào phòng đi thẳng sáu bước dựa vào tường, rẽ trái và đi thẳng sáu bước đến giữa phòng, sau đó lại rẽ trái và đi thẳng bảy bước.
Ace nhẹ nhàng hỏi Đào Nhạc Tư, tựa như đang thì thầm với chính mình: "Thực sự chỉ là trùng hợp sao ?'
"Ngươi cứ lải nhải suốt cả ngày, rốt cuộc đã có kết luận gì chưa ?" Đào Nhạc Tư mất kiên nhẫn hỏi.
"Có lẽ trước đây tôi đã đoán sai rồi." Ace giả vờ nói. "Có lẽ chuyện cô sống sót cũng không quá khó khăn."
Lòng Đào Nhạc Tư trầm xuống. Suýt nữa cô đã quên trong nguyên tác mình chết trong tay Hilda rồi.
Đào Nhạc Tư dời sự chú ý tới những thứ khác hòng muốn xua tan tâm tình đột nhiên trở nên khó chịu.
Trong văn hóa phương Tây, 666 là con số của ma quỷ, 777 là thượng đế, vậy 667 có vẻ có hơi... lộn xộn.
Suy nghĩ lung tung như vậy chừng mười phút, cuối cùng Claudia vốn đang ký họa ngẩng đầu lên, cười nói: "Xong rồi."
Cô ấy xé một trang giấy đưa cho Đào Nhạc Tư. Đào Nhạc Tư cúi đầu nhìn, thấy tờ giấy có kích thước khoảng 16k (250 x 176 mm). Trong tranh, cô ngồi nghiêng trên ghế, đưa mắt nhìn phương xa. Nét vẽ đơn giản, phác họa khá giống đường nét thật của Đào Nhạc Tư. Claudia không trau chuốt các chi tiết trên quần áo của cô, nhưng lại nhấn mạnh vào sợi dây chuyền kia. Dù sao thì Đào Nhạc Tư cũng không phải là sinh viên ngành mỹ thuật, không thể nào đánh giá được chất lượng của bức tranh này.
"...Cảm ơn." Đào Nhạc Tư nói.
Cô chỉ có thể nói như vậy, về sợi dây chuyền với mặt dây này, về bức phác họa chân dung nhỏ này.
*****
NPC quan trọng nhất xuất hiện rồi ! Mỗi lần nói chuyện với NPC này thì kiến thức sẽ +1, giá trị quan -1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]