"Vừa... vừa rồi, lúc tiếng bước chân biến mất, đột nhiên mình cảm thấy có thứ gì đó đã lặng lẽ len lỏi vào cơ thể mình... Mình đột nhiên không còn là chính mình nữa, mà đã bị thay thế bởi một thứ khác..." Shana đứt quãng nói. Cô ấy nắm lấy cánh tay Đào Nhạc Tư, đôi tay ấy lạnh đến đáng sợ.
"Ra ngoài trước đã, mọi chuyện đợi ra ngoài rồi nói." Đào Nhạc Tư quả quyết kéo Shana, bước nhanh về hướng lối đi ra khỏi miệng giếng.
Cô lo lắng nhìn đèn pin, ánh sáng nhấp nháy lúc sáng lúc tối như mã Morse vậy, không biết có thể trụ nổi sau cái giếng cao kia không. Nhưng Shana có mang bật lửa theo, có lẽ cũng có thể chống đỡ thêm một đoạn đường nữa.
"Mình, mình rất sợ... Vào lúc đó, đột nhiên mình ngửi thấy mùi trên người Anna, mùi máu tanh..." Shana vừa đi vừa thở hồng hộc, đứt quãng nói: "Mình cảm thấy cái mùi đó rất thơm, mình thèm muốn nó, muốn nhiều hơn nữa... Nhưng rồi dường như vẫn còn chút lý trí sót lại, mình biết điều đó là không đúng, không bình thường, nên mình mới liều mạng chống lại cảm giác đó..."
"Được rồi, không sao đâu, Su. Nhất định là do bồ thấy... thi thể Anna nên mới không cách nào chấp nhận được, cho nên mới sinh ra ảo giác." Đào Nhạc Tư an ủi Shana, có điều cô cảm thấy lời nói của mình Shana căn bản không nghe lọt tai.
"Mình cố sức bấu chặt bồ, đến tận khi cảm giác đã bấu chặt đến nỗi làm bồ chảy máu thì mình ngửi thấy mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-kinh-di/3726722/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.