"Vừa... vừa rồi, lúc tiếng bước chân biến mất, đột nhiên mình cảm thấy có thứ gì đó đã lặng lẽ len lỏi vào cơ thể mình... Mình đột nhiên không còn là chính mình nữa, mà đã bị thay thế bởi một thứ khác..." Shana đứt quãng nói. Cô ấy nắm lấy cánh tay Đào Nhạc Tư, đôi tay ấy lạnh đến đáng sợ.
"Ra ngoài trước đã, mọi chuyện đợi ra ngoài rồi nói." Đào Nhạc Tư quả quyết kéo Shana, bước nhanh về hướng lối đi ra khỏi miệng giếng.
Cô lo lắng nhìn đèn pin, ánh sáng nhấp nháy lúc sáng lúc tối như mã Morse vậy, không biết có thể trụ nổi sau cái giếng cao kia không. Nhưng Shana có mang bật lửa theo, có lẽ cũng có thể chống đỡ thêm một đoạn đường nữa.
"Mình, mình rất sợ... Vào lúc đó, đột nhiên mình ngửi thấy mùi trên người Anna, mùi máu tanh..." Shana vừa đi vừa thở hồng hộc, đứt quãng nói: "Mình cảm thấy cái mùi đó rất thơm, mình thèm muốn nó, muốn nhiều hơn nữa... Nhưng rồi dường như vẫn còn chút lý trí sót lại, mình biết điều đó là không đúng, không bình thường, nên mình mới liều mạng chống lại cảm giác đó..."
"Được rồi, không sao đâu, Su. Nhất định là do bồ thấy... thi thể Anna nên mới không cách nào chấp nhận được, cho nên mới sinh ra ảo giác." Đào Nhạc Tư an ủi Shana, có điều cô cảm thấy lời nói của mình Shana căn bản không nghe lọt tai.
"Mình cố sức bấu chặt bồ, đến tận khi cảm giác đã bấu chặt đến nỗi làm bồ chảy máu thì mình ngửi thấy mùi máu của bồ. Nhưng khi đó, đột nhiên mình bỗng tỉnh táo lại, mình trở về lại chính mình." Shana khổ sở nói.
Trong lúc nói chuyện các cô đã đi tới giếng. Chân nến cắm trên hành lang vẫn còn sáng, ngọn lửa bập bùng.
"Shana, bồ lên trước đi. Bồ tự lên được không ?" Đào Nhạc Tư nói.
Shana gật đầu một cái, ánh mắt trở nên kiên định. Cô nắm lấy tay cầm sắt gần nhất, dùng sức leo lên.
Đào Nhạc Tư cũng bắt đầy leo lên trên. Trước khi rời đi cô quay đầu lại nhìn một cái, trong bóng tối sau lưng, nơi ánh nến không thể chạm tới, dường như hiện ra hình dáng của một con quái vật. Con quái vật ấy có ba mặt, nhìn về ba hướng.
Đào Nhạc Tư không dám nhìn kỹ nữa, cô cũng vội vàng nắm lấy tay cầm, leo lên trên sau Shana.
Ánh sáng từ đèn pin càng ngày càng mờ, con đường này tựa như dài vô tận không có điểm cuối.
Shana dùng giọng bi thương nói: "Dorothy, chúng ta đều thấy được Anna đã chết, đúng không ?"
"Vết thương trên cổ lớn như vậy, khẳng định là đã chết." Đào Nhạc Tư nói, "Nhưng hình như mình thấy bồ ấy vẫn còn động đậy."
Shana phát ra một tiếng khóc thút thít, không biết là do sợ hãi hay đau khổ, "Sau khi chúng ta ra ngoài, có nên báo cảnh sát hay không ?"
Đào Nhạc Tư không nói gì. Thật ra trong nguyên tác, sau khi hai người phát hiện ra thi thể đã từng báo cảnh sát. Đương nhiên là, căn cứ theo định luật 'Cảnh sát là vô dụng' trong tiểu thuyết kinh dị, cảnh sát đã tới học viện điều tra mấy lần, nhưng không tra ra được gì cả.
Tốc độ leo lên của hai người nhanh hơn nhiều, cuối cùng cũng lên tới căn phòng nhỏ trên tầng năm trước khi ánh đèn pin lóe lên tia sáng cuối cùng.
"Tạm thời đừng nói với ai chuyện xảy ra hôm nay," Đào Nhạc Tư nói với Shana, "Chúng ta vẫn chưa hiểu rõ cuối cùng chuyện gì đang xảy ra, chúng ta không thể cứ vạch trần ra được."
Nét mặt Shana bối rối, nhưng cô vẫn gật đầu một cái, sau đó chìa ngón út tay trái ra với Đào Nhạc Tư: "Mình sẽ không nói với bất kỳ ai đâu. Chúng ta nghéo tay đi."
Hai người nghéo tay nhau. Có lúc Đào Nhạc Tư cảm thấy Shana quá cảm tính và trẻ con, nhưng ở cái độ tuổi này của cô ấy mà nói hình như là rất bình thường. Hơn nữa bởi vì giá trị nhan sắc của Shana tương đối cao nên Đào Nhạc Tư không hề cảm thấy chán ghét.
"Bồ đi về trước đi, thay bộ đồ khác, rồi nghỉ ngơi đi. Mình phải cất chìa khóa lại trong phòng hiệu trưởng, tốt nhất là không thể để cô ấy phát hiện chìa khóa biến mất được." Đào Nhạc Tư nói.
Hai người chia nhau ra hành động. Đào Nhạc Tư khoá cửa hàng rào tầng năm lại, cẩn thận chạy xuống tầng bốn, nghe ngóng động tĩnh sau cánh cửa cẩn thận, xác nhận trong phòng Hilda không có người mới thả chìa khóa về lại ngăn kéo. Cô chuẩn bị lặng lẽ rời đi, phất tay một cái, đoạn nhìn thấy một xấp tài liệu chất đống trên tay vịn ghế sofa, cô bỗng dưng sinh ra lòng hiếu kỳ.
Cô lật những tài liệu kia lên xem, dường như đều là sơ yếu lý lịch của học sinh, tờ trên cùng chính là của cô --- sơ yếu lý lịch của Dorothy Engle. Trên đó có một dòng chữ "Who is she ?" được viết nghuệch ngoạc vào khoảng trống bằng bút máy.
*****
Lúc Đào Nhạc Tư trở lại ký túc xá cảm nhận được tâm tình có hơi nặng nề, nhưng không phải vì câu "Who is she ?" của Hilda mà nặng nề. Hilda đã nhận ra gì đó, đây cũng không phải chuyện xấu.
Cô biết Shana muốn tìm cô nói về chuyện mật thất dưới lòng đất, nhưng bây giờ cô không muốn nói về nó. Cô cầm một bộ quần áo khác lên, nói dối mình muốn đi tắm. Nhưng sau khi cô trốn vào phòng tắm rồi lại chậm chạp không mở vòi nước.
Lúc này Ace đột nhiên nói chuyện với cô: "Xin chào."
Đào Nhạc Tư đứng đắn trả lời: "Biểu hiện của ngươi trong mật thất dưới lòng đất làm ta rất thất vọng, ta nghĩ rằng chúng ta cần phải tuyệt giao năm phút."
Ace nói: "Không phải vậy, xin cô tha thứ, lúc nãy tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng."
Đào Nhạc Tư hừ một tiếng, mở vòi hoa sen lên: "Chuyện quan trọng là ngươi chính là Ace."
Ace trầm ngâm, giọng nói điện tử cũng đứt quãng theo: "Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng Hecate là nữ thần ba ngôi, nhưng bây giờ... Có lẽ... Tôi cần phải xác nhận một chút, chờ tôi xác nhận xong rồi sẽ nói chân tướng cho cô."
Đào Nhạc Tư vội vàng tắm rửa, thời gian bất tri bất giác đã đến hoàng hôn.
Shana vẫn muốn tìm Đào Nhạc Tư nói chuyện, Đào Nhạc Tư cảm thấy một khi bị Shana dây dưa thì sợ rằng đến tận sáng sớm mai mình cũng không cách nào thoát thân được. Vì vậy, sau bữa cơm tối cô bèn ôm lấy một quyển nhạc phổ thật dầy, giả vờ là một học sinh vô cùng chăm chỉ, chạy đến phòng luyện đàn trên tầng hai khu nhà dạy học.
Không phải cô ghét Shana mà là cô cảm thấy mình nên tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện.
Lại một lần nữa Shana lộ ra sự thèm muốn không thể kiềm nén đối với máu tươi. Chẳng lẽ Hecate đã chọn trúng cô ấy rồi ? Nhưng mà trong nguyên tác, sau khi Hecate hạ phàm nhập thể vào người Shana trái lại còn tàn sát tất cả mọi người, đấy không có vẻ hài lòng với vật chứa là Shana.
Đào Nhạc Tư tùy tiện mở một tuyển tập sonate lên, bắt đầu chơi theo bản nhạc.
Lúc này, cô cảm thấy mu bàn tay phải hơi đau, bèn cúi đầu nhìn một cái. Hay thật, ba bốn vết máu hình lưỡi liềm, hẳn là do bị móng tay Shana bấu lúc trong mật thất.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, lúc ở trong mật thất Shana cảm thấy một nỗi thèm muốn cực độ đối với máu tươi, ấy thế mà sau khi Đào Nhạc tư bị thương chảy máu xong Shana lại bình tĩnh lại. Đây là chuyện gì xảy ra ? Đào Nhạc Tư có thể chất dầu làm mát à ? Hay là có liên quan với việc Hilda đã từng thi triển ma thuật phù thủy lên Đào Nhạc Tư ?
Đúng lúc ấy, Đào Nhạc Tư bỗng nghe được một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng: "Tôi không hiểu tại sao em lại đàn Mozart ?"
Đào Nhạc Tư liếc nhìn tựa đề bản nhạc cô đang đàn, Mozart Sonata K279.
Cô quay đầu lại, thấy Hilda đang đứng ở cửa phòng đàn nhìn cô. Hình như cô ấy mới vừa đi đường về, mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, bên trong vẫn là bộ váy thật dài.
"Em chỉ đang tập đàn thôi." Đào Nhạc Tư cười nói, cô đứng lên đi về phía Hilda, "Cho nên đàn nhạc của ai cũng không quan trọng, Bach hay Stravinsky đều như nhau."
Bỗng nhiên cô biết vì sao lúc nãy mình lại cảm thấy nặng nề rồi. Bởi vì --- trên thực tế, cô không muốn nói với Shana về các loại chuyện lạ và ma quỷ lộng hành gì đó trong học viện. Cô thà đi nói chuyện với Hilda còn hơn, dù là giữa hai người cần vô số lần thăm dò, đối đầu và cảnh giác lẫn nhau.
"Dorothy không phải là một học sinh chăm chỉ." Hilda nói, cởi áo choàng dài ra treo lên giá treo áo khoác cạnh cửa. Cô ấy đi về phía Đào Nhạc Tư, nhưng lại dừng lại khi đến giữa phòng đàn.
"Có thể, nhưng em muốn trở thành một người đệm đàn giỏi cho cô." Đào Nhạc Tư nói.
Hilda không trả lời ngay, dường như cô ấy muốn móc thuốc lá trong túi áo ra, nhưng cuối cùng không có làm vậy.
"Em sẽ không rời đi chứ, Dorothy ?" Đột nhiên Hilda hỏi.
Đào Nhạc Tư mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi, phu nhân. Em sẽ luôn ở đây."
Hilda nhìn cô. Đào Nhạc Tư cảm thấy, trên nét mặt Hilda có một tia đau khổ... Nhưng nỗi đâu này đến từ đâu ?
Đào Nhạc Tư chủ động đặt câu hỏi: "Cô vừa đi đâu vậy, Hilda ?"
Hilda trả lời: "Tôi bắt tàu đến trang viên Lehamn ở ngoại ô Laiz. Vào thời trung cổ, có lời đồn nói nơi đó là trang viên của quỷ hút máu, nhưng hiện tại nó mở cửa cho công chúng tham quan. Tôi thường xuyên đến đó vào cuối tuần."
Đào Nhạc Tư khách sáo khen một câu: "Nghe hay đấy."
Hilda còn nói: "Nếu như em đồng ý, tuần sau chúng ta có thể cùng đi."
... Chuyện gì đang xảy ra vậy ?
Hilda đang mời cô đi hẹn hò sao ?
Có phải tiến triển hơi nhanh hay không ?
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái: "Nếu không làm phiền cô."
Hilda cụp mắt xuống, đột nhiên hỏi: "Mu bàn tay em làm sao vậy ?"
Đào Nhạc Tư nâng tay lên nhìn một chút, mấy vết máu trên mu bàn tay trông vô cùng nổi bật trên da thịt trắng nõn.
Cô nói: "Vô tình bị thương."
Hilda nói: "Em học dương cầm, không để móng tay được. Đây không phải vết thương do chính em gây ra."
Đào Nhạc Tư không nói gì, cô lẳng lặng nhìn Hilda. Hai đôi mắt to của Hilda cũng đang nhìn cô, trong mắt hiện ra vài đạo tế văn. Đào Nhạc Tư cảm thấy có lẽ Hilda đã sớm nhìn thấu hết tất cả những chuyện đang xảy ra, đã biết được chuyện cô và Shana trộm chìa khóa để đi tới mật thất dưới lòng đất như thế nào, nhưng mà ---
Hilda bước lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải bị thương của Đào Nhạc Tư, đưa lên bên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết thương ấy.
Đào Nhạc Tư trợn mắt.
Lúc này đây cô thực sự không biết Hilda đang làm gì.
Cảm giác nhồn nhột đến rùng mình truyền đến từ lớp da trên mu bàn tay, Hilda buông tay cô ra, Đào Nhạc Tư liền vội vàng đưa tay lên trước mặt cẩn thận xem xét.
Một điều kỳ lạ đang xảy ra: Vết thương đã đóng vảy trên mu bàn tay cô đang dần khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cho đến khi chỉ còn lại một vài vết đỏ nhạt.
"Đây..." Đào Nhạc Tư kinh ngạc nhìn mu bàn tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hilda.
Trên mặt Hilda vẫn là vẻ cao thâm khó lường ấy, nhưng một nụ cười như có như không dường như đang hiện hữu trên khóe miệng.
"Chúng tôi thường gọi đây là lời an ủi của phù thủy." Hilda nói với cô.
Ánh mắt Đào Nhạc Tư vẫn luôn đặt trên người Hilda, sau đó cô đưa tay phải lên môi, xoa xoa vùng da nơi Hilda vừa hôn, mang theo vẻ thâm tình và lưu luyến.
"Cô nói là, cô là phù thủy. Đúng không, thưa phu nhân ?" Cô dùng âm lượng nhỏ như thì thầm hỏi.
Nét mặt Hilda trở nên kinh ngạc, rồi chuyển sang bối rối, nhưng nàng không hề nói gì, xoay người rời khỏi phòng luyện đàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]