"Tiểu Đào tử, muốn ăn cái gì?"
Trương Thiên Trữ nhẹ nhàng kéo cánh tay Đào Lễ, mỉm cười nhìn nàng chăm chú, thực ôn nhu dò hỏi.
"Gì... gì cũng được hết."
Khẩn trương! Tuyệt đối khẩn trương! Vừa thấy nữ sinh xinh đẹp liền khẩn trương, điểm ấy thật sự khiến Đào Lễ không biết phải nói gì.
"Chẳng lẽ mình thật sự là gái cong?"
Đào Lễ ở trong lòng hò hét.
"Gì cũng được? Đó là món Tàu hay món Tây?"
TRương Thiên Trữ rõ ràng không hiểu Đào Lễ khẩn trương đến cà lăm nói ra là cái gì.
Đào Lễ nhìn Trương Thiên Trữ ngày thường thông minh lại có khí chất, đột nhiên vờ ngớ ngẩn lại thập phần đáng yêu, không đành lòng trêu chọc nàng:
"Tùy tiện món gì cũng được, học tỷ quyết định a, tôi làm người hầu là được."
"Ngoan như vậy a, vậy tôi đây quyết định vậy, ăn gì đều phải đi với tôi, đừng có oán trách đấy."
"Hảo hảo!"
Đâu chỉ mỗi việc không oán trách, Đào Lễ thật sự hận đến không thể khua chiêng gõ trống hoan nghênh nữa.
Hai người đến khu phố ẩm thực bình dân ở cổng sau trường học, ăn một ít món ăn bình dân. Đào Lễ đến trường học này cũng hơn hai tháng, lại không phát hiện đằng sau trường lại còn có nhiều căn cứ mỹ thực như thế. Trà sữa Đài Loan, mỳ trộn Vũ Hán, sủi cảo Phúc Kiến, đến cả bánh bao Thiên Tân cũng có... Đào Lễ quả thật muốn khóc.
"Học tỷ, tôi cũng không ngờ nơi này còn có chợ đêm tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ty-bon-be-nhieu-viec/2457753/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.