"Tiểu Đào tử, đáng tiếc tôi không phải là đàn ông, nếu không tôi nhất định thích em."
"Em có dám hôn môi với người cùng giới tính không? Em dám không?"
Đào Lễ đang đứng giữa Trương Thiên Trữ cùng Đồng Ngưng, nhìn trái nhìn phải. Không biết phải làm sao lại nhìn phải nhìn trái, này, đây là chuyện quái gì thế này?
"Hai vị học tỷ, đừng nóng giận..."
Đào Lễ vừa muốn đi lên khuyên can, đã bị hai nàng rất ăn ý một tay xách nàng ném ra ven đường. Đào Lễ mờ mịt ngồi dưới đất, phát hiện hai vị học tỷ vốn đang đối diện nàng nói lại quay ra hướng đối phương hùng hổ.
"Tôi là đàn ông nhất định sẽ thích em!! Thích em!!"
"Cô dám cùng tôi hôn môi sao?? Dám sao?"
"Thích em!"
"Dám không?"
"..."
Tạp âm thật lớn quanh quẩn bên tai Đào Lễ, Đào Lễ bị âm thành làm cho muốn chảy máu bảy lỗ!
"Đừng cãi nữa!!!"
Đào Lễ mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, la to. Kết quả hình ảnh hiện ra trước mắt nàng là căn phòng ngủ quen thuộc.
Di? Là mơ sao?
Toàn bộ bạn học cùng phòng đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Đào Lễ, một bạn học đang mở máy tính xem chữ phiến rụt lại bả vai, vâng vâng dạ dạ đối diện Đào Lễ nói:
"Đúng, đúng... không cãi nữa..."
Đào Lễ phát rồ! Cuộc sống này thật quá điên cuồng!! Sống không nổi mất!!
Chuyện tối hôm qua cùng Đồng Ngưng học tỷ kia hôn môi là thật? Sao có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ty-bon-be-nhieu-viec/2457751/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.