Tống Thạch tinh ý cảm giác được hai chữ này khi bị Cố Thời Minh gọi ra mang theo tình tự khó nói nên lời. Cho nên hắn chú tâm quan sát sắc mặt của Cố Thời Minh vừa nói: "Cậu ấy tên gọi đầy đủ là Mộc Du. Mộc của mộc mạc, Du trong Lạc Du Thiên Nhai."
Thịch!
Thời điểm hai chữ này vang lên trái tim Cố Thời Minh như bị ai đập cho một trùy, chân mày đều không nhịn được mà nhíu lại. Chẳng sợ biểu tình của mình bị Tống Thạch nhìn thấy, trong đầu hắn lại đang cuồng loạn hai khuôn mặt, một cái trước một cái sau cách nhau bảy năm lại không ngừng chồng chéo, dần dần hòa cùng một chỗ, nhất thời khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi.
Mộc Du... Du Du...
Rốt cuộc thì ông trời đùa giỡn trừng phạt hắn hay đang thương hại hắn đây...
Thời Minh...
"Cố... Minh..."
"Tại sao vậy..."
"Mộc Du?"
Hách Tường mãi mê hóng hót trên diễn đàn trường đến gần nửa đêm mới ngủ. Vậy mà khi hắn còn chưa chợp mắt được bao lâu đã nghe thấy giường bên cạnh không ngừng vang lên âm thanh rên rỉ nỉ non yếu ớt. Cậu ta cứ tưởng mình nghe lầm nhưng vẫn theo bản năng gặn hỏi nguồn cơn. Ai biết người kia không trả lời mà vẫn không ngừng lầm bầm cái gì đó cậu ta nghe không rõ.
"Không... Đừng đi... Mẹ..."
"... Minh..."
"Du Du? Du Du??"
Hách Tường lần này tỉnh táo hẳn ra dù tiếng gọi của cậu ta vẫn không được đáp lại. Rốt cuộc Hách Tường đã ý thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2875457/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.