Thanh niên đã hai mươi nhưng nhìn vẫn gầy yếu như mười sáu mười bảy. Trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân size nhỏ nhất nhưng đối với cậu vẫn là rộng thùng thình, nhất thời khiến cậu trông còn gầy gò hơn. Khuôn mặt nhỏ thanh tú sau khi được tiêm thuốc hạ sốt và truyền nước lúc này đã bớt đỏ đi nhưng ngược lại đôi môi bình thường hồng nhuận hiện tại thì trắng tái khiến người gai mắt, thật hận không thể đem nó biến hồng như lúc đầu. Đôi mắt cậu nhắm nghiền còn hơi sưng, đuôi mắt ửng đỏ, không biết có phải do khóc hay không nhưng kết hợp với đôi môi tái nhợt vẫn luôn ủy khuất mím chặt... Mặc kệ là ai đều sẽ cảm thấy thương tiếc không chịu được.
Hách Tường thật lòng chưa từng nhìn thấy một Mộc Du như vậy. Mộc Du trong mắt cậu ta lúc nào cũng là một tia nắng, toàn thân tràn ngập không khí tươi mới, năng động nhiệt tình... Cho đến hiện tại họ mới nhận ra, họ chỉ biết một Mộc Du mà cậu thể hiện cho họ thấy, còn Mộc Du thật sự, con người thật sự tràn ngập quá khứ đau thương không muốn cho người biết họ một chút đều không biết. Ngày thường cãi nhau chí chóe là vậy, bây giờ Hách Tường nhìn người trên giường giống như vẫn luôn chìm trong ác mộng không thoát ra được cũng không khỏi lo lắng nhíu chặt chân mày, mặt nhăn như trái khổ qua.
Khi cậu ta nhịn không được muốn nói gì với người bên cạnh thì hắn đã đưa tay lên môi ra dấu vừa kéo cậu ta ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2875455/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.