Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều nói như vậy, cho nên phim cũng chọn xong.
Vào rạp chiếu phim, sau khi tìm được chỗ ngồi, Kiều Thiều nhìn qua Hạ Thâm: “Vị trí này…”
Ghế trong góc hàng cuối cùng, vị trí này không phải đến xem phim!
Hạ Thâm nắm lấy tay người nọ trong tối đen: “Đã nói xem tôi rồi mà.”
Mặt Kiều Thiều nóng lên: “Tối như vậy sao thấy rõ?”
Hạ Thâm hạ giọng: “Vậy thì dựa gần vào.”
Kiều Thiều: “…”
Sao mình không nhớ ra, còn đào hầm rồi tự nhảy xuống!
Ngoài dự đoán là phim rất hay, tuy tựa đề là Tình đầu mười bảy tuổi của tôi, nhưng câu chuyện diễn biến khi hai người đã trưởng thành lúc hai mươi bảy tuổi.
Từ mười bảy tuổi ngây ngô non nớt đến hai mươi bảy tuổi trưởng thành lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn chỉ có rung động năm xưa.
Kiều Thiều xem có chút buồn: “Mười năm thật sự rất dài.”
Không ai biết mười năm sau sẽ ra sao, hiện tại mười bàn tay nắm chặt, mười năm sau hai người có giống như đôi tình nhân trong phim hay không, mỗi người có riêng một cuộc đời của mình.
Hạ Thâm nói: “Sẽ mãi mãi bên nhau.”
Kiều Thiều quay đầu nhìn hắn.
Hạ Thâm cũng nhìn qua: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội rời đi, cũng không cho cậu cơ hội ngừng thích tôi.”
Kiều Thiều hiểu ý trong lời hắn, tương ái là nhất thời, duy trì là cả đời, tình cảm như một ngọn lửa, oanh oanh liệt liệt, cháy đến rừng rực, nếu không tăng thêm độ nóng, rất nhanh nó sẽ thành một đám tro tàn lạnh băng… Mà hai người sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310565/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.