Edit: Hyukie Lee
Hai người đã có lý do, Hạ Thâm vừa nói cơ thể Kiều Thiều không thoái mái, gọi điện thoại cho lão Đường, lão Đường nghe xong lập tức phê chuẩn, Tống Nhất Hủ mà biết phỏng chừng sẽ hâm mộ ghen tị hận đến đỏ mắt!
Kiều Thiều vẫn rất chột dạ: “Chúng ta đang nói dối đó.”
Hạ Thâm: “Thế lần sau tôi sẽ nói thật.”
Kiều Thiều không phản ứng kịp: “Nói thật?”
Hạ Thâm thản nhiên như không: “Báo cáo thầy, em muốn nghỉ lễ tình nhân với ngồi cùng bàn, xin phê chuẩn.”
Kiều Thiều: “…”
Rồi rồi, cứ nói dối đi, nói thật càng khiến người khác đau đớn!
Hai người trình giấy xin nghỉ, thoải mái ra khỏi cổng trường, Kiều Thiều vẫn còn phiền muộn: “Bây giờ đã không gặp được Lâu Kiêu trèo tường ra ngoài chơi game nữa rồi.”
Hạ Thâm nhìn y: “Nhớ cậu ta lắm à ?”
Kiều Thiều không còn lời gì để nói : “Thu lại mùi dấm trong lời nói đi, không phải Lâu Kiêu là anh em tốt của cậu sao !”
Hạ Thâm nói đến có lí có tình : “Khoét vách tường đều là anh em tốt.”
Kiều Thiều bị nghẹn một hơi, thật sự không biết phản bác thế nào.
Hạ Thâm cũng chỉ nói giỡn mà thôi, trong lòng không hề nghĩ ngợi lung tung : “Qua hết năm nay lão Lâu sẽ huấn luyện xong, chắc mùa xuân tới sẽ dọn đồ lên sân khấu.”
Ánh mắt Kiều Thiều sáng lên : “Lợi hại vậy sao, thế mà đã lên chính thức rồi ?”
Vì bạn bè có người đi đấu giải nên Kiều Thiều cũng hiểu cái vòng luẩn quẩn này một chút, biết trong đội có người đấu chính và người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310564/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.