Edit: Hyukie Lee
Hạ Thâm thật sự rất muốn gặp y, nhất là sau thứ sáu, khi tất cả đã trần ai lạc định, hắn chỉ càng nhớ Kiều Thiều đến gấp bội.
Tựa như nhận ra tâm tình của hắn, Kiều Thiều cười nói: “Được rồi, cuối tuần nào tôi cũng rảnh hết, chắc chắn sẽ đi tìm cậu mà.”
Nghe được câu trả lời thuyết phục, mặt mày Hạ Thâm giãn ra: “Chắc chắn.”
Kiều Thiều hứa hẹn: “Chắc chắn.”
Tiếng chuông vào học vang lên, Kiều Thiều đang muốn vào lớp, Hạ Thâm lại kéo tay.
Kiều Thiều nhìn hắn: “Hửm?”
Hạ Thâm: “Có một việc muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Kiều Thiều sợ chậm trễ khóa học: “Tan học rồi nói?”
Hạ Thâm: “Nhanh thôi.”
Kiều Thiều dừng bước, cùng hắn đến chỗ góc khuất phòng: “Rồi, nói đi.”
Hạ Thâm rũ mắt nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể nói chuyện tôi thích cậu cho người nhà được không?”
Kiều Thiều trợn to mắt, kinh ngạc nói: “Cái, cái gì?”
Hạ Thâm hỏi: “Có thể chứ?”
Mãi một lúc lâu sau Kiều Thiều mới kịp phản ứng, trong lòng ấm áp, đến âm thanh cũng như nóng cháy, có chút sai lệch: “Sao lại muốn nói cho người nhà?”
Hạ Thâm chỉ lặp lại: “Tôi có thể nói không?”
Hai má Kiều Thiều chậm rãi đỏ lên, y rũ mi mắt: “Cậu muốn nói thì nói đi.”
Đây là chuyện của Hạ Thâm, hắn có thể nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm cả người nhà. Đồng thời đây cũng là chuyện của Kiều Thiều, Hạ Thâm ngả bài với người nhà cũng có ý nghĩa đặc biệt với Kiều Thiều —– Nếu Hạ Thâm không thích y đến cực hạn, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310543/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.