Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều trừng hắn: tên này còn cười được!
Tay phải Hạ Thâm nắm chặt năm ngón Kiều Thiều trong hộc bàn, tay trái viết một hàng chữ trên giấy: “Nếu chúng ta không ngồi cùng bàn thì sao?”
Kiều Thiều không ngạc nhiên chuyện hắn viết bằng tay trái lại đẹp như thế, trả lời: “Tôi thấy cậu rất vui vẻ!” Còn cười được cơ mà!
Hạ Thâm viết: “Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu.”
Kiều Thiều tin hắn mới lạ: “Không ngồi cùng bàn cũng tốt, đỡ phải nắm tay cậu!”
Hạ Thâm hỏi: “Thật sao?”
Kiều Thiều mới là người khó chịu thật sự, y đã chờ khai giảng đến rất lâu, ai ngờ lại gặp phải chuyện thế này, đừng nói thất vọng cỡ nào.
“Thật! Không ngồi cùng bàn với cậu tôi có thể tập trung vào việc học!”
Nhưng y sẽ không được nhìn Hạ Thâm nữa, không được nghe âm thanh của hắn, chẳng sợ chỉ là tiếng hít thở trong lúc ngủ.
Không đợi Hạ Thâm viết chữ xong, lão Đường đã bắt đầu “loạn điểm uyên ương phổ”: “Kiều Thiều, em đến chỗ Lâm Tiếu Tiếu.”
Kiều Thiều lề mề đứng lên: “Vâng.”
Bàn tay nắm chặt buông ra, toàn bộ lồng ngực của Kiều Thiều như mất đi một nửa, y không dám nhìn Hạ Thâm, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc…
Lão Đường lại nói: “Đừng dọn đồ, đợi đổi chỗ xong rồi dọn một lần luôn.”
Tay Kiều Thiều khựng lại, đáp: “Vâng.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đến chỗ Lâm Tiếu Tiếu.
Chỗ của Lâm Tiếu Tiếu không ở trước lắm, chỉ có thể tính là bàn giữa, nhưng lại cách chỗ Hạ Thâm tận ba dãy.
Kiều Thiều ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310541/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.