Lúc này, Bách Thời cảm nhận được tuần hoàn máu trong cơ thể đang gia tăng quá trình chuyển hóa, từng tế bào thần kinh dần dần nóng lên, xúc cảm cần được âu yếm thân mật để thỏa mãn ham muốn ngày một dâng tràn trong tâm trí, cậu biết rằng bây giờ mình không ổn rồi.
"Cảm ơn. Tôi đi trước." Bách Thời khoác áo Hạ Trì lên người đứng dậy, tay chân bủn rủn nhưng vẫn gắng gượng bước đi.
Hạ Trì dở khóc dở cười, kéo tay Bách Thời quay lại: "Này, tôi mới vừa cứu cậu đấy, nói một tiếng cảm ơn đơn điệu như vậy mà coi được à. Đây là cách đối xử với ân nhân mà cậu thấy là đúng?" Ít ra cũng phải nhìn vào mắt tôi rồi nói cảm ơn một cách chân thành chứ.
Bách Thời vẫn duy trì cúi đầu, đôi chân đang dần tê liệt, cậu muốn vào nhà vệ sinh ngay lập tức, nếu như để Hạ Trì thấy bộ dạng của cậu khi thuốc đã ngấm, cậu thật tình không biết chuyện gay go gì sẽ tới với cậu.
"Thả tay tôi ra, tôi muốn vào nhà vệ sinh." Âm giọng Bách Thời khiêm tốn e dè, vì cổ họng khô nóng khó nói nên lời. Dứt lời, cậu xoay người muốn bỏ đi ngay tức khắc.
Hạ Trì cứng đầu không để Bách Thời đi, ngay khi cậu vừa xoay người, hắn dứt khoát kéo mạnh khiến Bách Thời mất thăng bằng ngã nhào vào lòng hắn.
Cơ thể Bách Thời vốn dĩ đang bất ổn, lúc này lại cộng thêm lực tác động từ việc ma sát với cơ thể Hạ Trì, hơi ấm da thịt cách qua một lớp quần áo vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876923/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.