Bách Thời ngước đầu nhìn người đàn ông cao to bặm trợn ngay trước cửa, bàn chân không kiểm soát được mà tự động thoái lui về sau hai bước, năng lượng yếu kém và tâm lý sợ sệt của cậu lại trỗi dậy rồi. Bách Thời nắm chặt lòng bàn tay, nỗ lực giữ bình tĩnh nói: "Tôi đến đây không phải để làm loại công việc này. Ngay từ đầu tôi và chủ quán bar này đã thỏa thuận như vậy."
Tên bảo kê dùng ánh mắt mạnh mẽ gây sức ép, trả lời: "Ở đây hiện tại chỉ có Tuyên Nghi, cô ta là quản lý, cô ta nói gì, muốn gì, thân là một người nhân viên nhỏ bé, cậu không có cơ hội để để lắc đầu nói không đâu."
Bách Thời nuốt nước bọt, dũng cảm nói: "Tôi muốn gặp Tuyên Dĩnh."
"Tôi đã nói rồi giả vờ không nghe sao? Ở đây chỉ có Tuyên Nghi, không có Tuyên Dĩnh, nếu muốn gặp thì tiếp khách cho xong ngày hôm nay đi."
Tuyên Dĩnh và Tuyên Nghi là hai chị em ruột, tất cả của cái quán bar này hoàn toàn là của Tuyên Dĩnh, chủ quán đích thực chính là cô, còn Tuyên Nghi, tuy là em gái của chủ quán, nhưng cô cũng chỉ là một nhân viên giữ chức vụ quản lý đứng dưới trướng chị mình. Bách Thời không cam tâm, dứt khoát tiến tới đẩy tên bảo kê muốn rời khỏi, hậu quả là bị hắn đẩy lại khiến cậu té xuống sàn đến cái lưng đau ê ẩm.
Tên bảo kê ngồi thấp xuống, bóp lấy miệng của Bách Thời: "Không chịu tiếp khách chứ gì. Được thôi, vậy thì tôi dùng cái này vậy." Một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876922/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.