Hạ Trì chạy giữa chừng thì xe có chút vấn đề, bánh xe chậm lại dần dần rồi dừng hẳn, người trên xe cũng hoang mang, Bách Thời hỏi: "Sao lại không chạy tiếp."
"Hết xăng."
"Hả? Vậy bây giờ làm sao?"
"Còn làm sao nữa, dắt bộ chứ sao." Hạ Trì bước xuống nhìn Bách Thời: "Cậu ngồi đi, tôi dắt được."
Bách Thời: "..."
Cậu tự hỏi người đứng trước mặt mình hiện giờ có phải hay không? Không lẽ có một linh hồn khác ở trong cơ thể của hắn, giống như linh hồn của cậu đang nằm trong cơ thể của Vĩnh Kiệt.
Một người như Hạ Trì sao lại có thể mang một vẻ mặt ôn hòa như vậy, hành động của hắn cũng tuyệt đối kỳ quái.
Hạ Trì nói tiếp: "Ngồi cho vững vào, cậu mà té là tôi không có chịu trách nhiệm đâu đấy."
Chấm dứt câu, Hạ Trì từ tốn chậm rãi dắt xe bước tới. Tuy chỉ mới chín giờ tối nhưng ở đoạn đường khá vắng vẻ, những cơn gió lạnh lẽo ve vãng không tha cho những sinh vật xung quanh nó. Bách Thời ngồi trên xe dùng hai tay ôm lấy có thể cho đỡ lạnh. Hạ Trì quay xuống thấy, nói: "Lạnh sao? Vậy là tác động của thuốc tan hết rồi đấy."
"Ừm." Bách Thời ngắn gọn dùng giọng mũi.
"Cậu đang làm nũng với tôi à. Dùng giọng bình thường đi."
"Tôi không có làm nũng."
"Vậy thì đừng dùng giọng mũi."
"Cậu… ghét sao?"
Hạ Trì không trả lời.
Bách Thời nói tiếp: "Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ vô tình dử dụng giọng mũi thôi. Tôi sẽ không… "
"Không ghét."
Bách Thời tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác hỏi lại: "Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876924/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.