Bách Thời đi lang thang đến hai giờ chiều, chiếc bụng trống rỗng hãnh diện réo to, thấy đằng xa có quán mì nhỏ, cậu sải bước tốc độ đi đến đó.
Bách Thời vừa mở cửa ra, bà chủ quán lập tức quay người tiếp đãi Bách Thời như một vị khách VIP, từ đầu đến cuối đều tỏ ra thân thiện và gần gũi hơn những khách khác.
Khi Bách Thời ăn xong hai bát mì, không gian quán cũng đã vắng khách hơn, lúc có một vài người khách khác bước vào, bà chủ quán không ngờ lại đuổi ra cực nhanh và nói rằng quán đã đóng cửa, trong khi tấm bảng quảng cáo ghi rằng giờ đóng cửa là mười giờ tối.
"Tính tiền cho con đi ạ." Bách Thời kêu.
Bà chủ quán lắc đầu xua tay: "Không cần không cần." Nói xong, bà ấy lập tức đóng cửa, ngồi xuống đối diện với Bách Thời: "Sao dạo này không tìm đến tôi? Tôi cứ nghĩ cậu đi vào trại rồi chứ. Không ngờ là đi phẫu thuật thẩm mỹ. Khuôn mặt mới này đỉnh lắm đấy.
"Dạ?" Bách Thời ngây ngốc nửa ngày: "Bà nói gì cháu không hiểu. Trại gì cơ?"
"Không sao đâu, Vĩnh Kiệt à, cậu cứ thoải mái đi, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi." Dứt lời, bà chủ quán lôi ra từ trong túi một chiếc bọc màu đen được gói kỹ càng: "Của cậu là bảy triệu đồng."
Tuy là Bách Thời mơ hồ toàn phần, nhưng cậu cũng tin tưởng mà phụ họa theo vì bà ấy có nhắc đến chủ nhân của thân xác cậu đang mang. Bách Thời lập tức lấy ra bảy triệu đồng tiền ở trong bóp của Vĩnh Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876908/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.