Bách Thời sau khi xuất viện thì tạm thời chia tay với Lê Học và Thế Sinh. Hôm nay đáng lẽ ra cậu cũng phải trở lại trường học, nhưng vì hiện tại có quá nhiều sự thay đổi xoạch xoạch nên cậu chưa thể nào tiếp nhận nhanh chóng và quay về với cuộc sống thường trực được.
Bách Thời đeo balo lê la trên đường tận hưởng không khí trong lành sau khi thoát khỏi hố sâu địa ngục. Đi lòng vòng khoảng ba mươi phút, tìm đến những địa điểm trước đây cậu và mẹ lui tới để tường nhớ lại những kỷ niệm.
Cậu vừa đi vừa nhìn lên trời xanh cao vợi nói: "Mẹ, con cứ tưởng chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi, nhưng không may là có vài sự cố bất ngờ kéo đến. Tạm thời chúng ta hãy tiếp tục nhớ về nhau nhé."
Đoạn đường Bách Thời đang khá trống trãi, hai bên đường hoàn toàn là cây lá cỏ cây, xung quanh chỉ có lát đát vài căn nhà cũ kỹ ảm đạm, vốn đang thỏa mãn với khí trời mát mẻ và không gian vắng vẻ, đột ngột ầm một tiếng, cơ thể Bách Thời lảo đảo rồi ngã ngồi trên đất. Khi cậu hồi tỉnh nhận ra, thì ra là là có một người chạy bộ từ trong hẻm thình lình băng ra, không biết có nhắm mắt nhắm mũi hay không mà đâm sầm vào người cậu khiến cậu ngã đập mông xuống đất.
Bách Thời ôm mông nhăn mặt kêu đau, lập tức nghe người kia nói: "Cậu không sao chứ?"
Bách Thời chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn đối tượng, người này đang khoác trên mình bộ đồ thể dục của trường trung học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/248210/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.