Đánh nhau xong, người đàn ông đầu trọc trở thành kẻ bại trận mà ôm đầu máu nằm la liệt, còn Hạ Trì, hắn bị rách khóe môi, cộng thêm bị dao cắt trúng cổ tay, Trục Kha thì bầm tím khắp mặt.
Sự việc trước mắt hết sức hay ho nên Bách Thời chưa thể cất bước rời đi, cho đến lúc người đàn ông đầu trọc há to miệng kêu lên "tụi bây ra hết đây" để ra dấu cho đồng bọn ở trong xe lao ra khiến Trục Kha kéo Hạ Trì chạy đi thì Bách Thời mới đi về chung cư.
Lúc chờ cửa thang máy đi lên nhà, Bách Thời chợt nhận ra hình như cậu đã bỏ quên thứ gì đó, nhìn tay nhìn chân một hồi, cậu mới phát hiện mình đã làm rơi bọc đồ ăn ở trước cửa hàng tiện lợi khi nhìn thấy Hạ Trì mà không nhớ là phải nhặt nó lên.
Bách Thời mất thêm hai mươi phút để quay lại cửa tiệm nhặt lấy đồ của mình. Lúc đi được một nửa, cậu lại nhìn thấy Hạ Trì và Trục Kha cách đó không xa đang ngồi bệt bên vệ đường thở hổn hển như sấp hết hơi.
"Chạy thoát rồi, hên cho hai người đấy." Bách Thời nói thầm: "Nếu bị đám người đó bắt được thì cả hai bị mềm xương hết rồi."
Bách Thời không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào vết thương của Hạ Trì, trong đầu liền nảy ra một ý định. Nếu muốn trả thù, điều tiên quyết đầu tiên chính là tiếp cận, nếu không có tiếp cận thì trả thù bằng kiểu nào.
Dẫu rằng tâm trí cậu vẫn chưa có kế hoạch gì cụ thể và kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876909/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.