Vì vậy, tôi tình nguyện tin rằng tình yêu chưa từngtrở lại. Nó là một con yêu tinh ranh mãnh, chỉ dâng mình cho những tín đồ củanó. Tin là có mà không tin là không.
Ngày cô ấy đi Mỹ, tôi hò hét một đêm trong phòng hát,đến mức amidan sưng lên, quai hàm mỏi rã rời, cuối cũng vẫn không rơi một giọtnước mắt.
Tôi từ trong phòng hát đi ra, nhìn thấy Sao Mai cô đơnphía chân trời, một mảnh thê lương.
Yêu nhau là thế nào, không phải làm cho một sống mộtchết, một bước cũng không nhường sao? Ly ly hợp hợp bao nhiêu lần, tình yêu bịhất đi hất lại, đến mức không còn chút chông gai, rất trống rỗng, rất cô đơn.
Nhưng thứ từng coi là vình viễn, từng coi là duy nhất,đều chỉ là một cuộc bể dâu. Hoàn cảnh vừa thay đổi cũng sẽ theo gió bay đi. Saunày, cô ấy ở trong ánh nắng, tôi ở trong bóng đêm; tôi ở trong đêm tối, cô ấylại ở ban ngày. New York và Bắc Kinh, cách xa nhau cả vạn km, cách xa tất cảhồi ức.
Tôi không còn tin tưởng tình yêu nữa, ít nhất cũngkhông tôn thờ nó nữa. Vì vậy tôi được giải thoát, tôi lại không còn ràng buộc,tôi có thể tùy ý làm việc, học tập, vui chơi. Người khác đều nói tôi sống rấtphóng khoáng, rất chân thật. Tôi cười rất vui vẻ, ngay cả chính tôi cũng chưatừng rõ mình là người như thế nào, bọn họ làm sao có thể nhìn ra?
Là một sinh viên khoa báo chí, ngày đó, sau khi thứcdậy, tôi bắt đầu lướt qua một số tin tức mới. Mười câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741732/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.