“Anh yêu em, Lâm Lâm.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Dư Khả như thần giữ cửa đivề phía tôi, tiện tay nhận lấy bình dịch, đỡ tôi trở về.
“Lâm Lâm, sau nay em còn qua lại với Văn Đào, anh sẽkhông để ý tới em nữa, biết chưa? Anh bước chân ra khỏi cửa sẽ không bao giờquay về nữa, vì bất cứ lý do gì cũng không trở lại.” Phương Dư Khả bỗng dừnglại, đôi mắt nghiêm túc nhìn tôi mà nói.
“Biết sập cửa thì giỏi lắm chắc? Có bản lĩnh thì phácửa đi. Hơn nữa, dựa vào cái gì em không thể qua lại với Văn Đào? Không phảianh cũng thân thiết với Như Đình lắm sao?”
“Chuyện này khác.”
“Khác ở chỗ nào. Chỉ cho châu quan phóng hỏa, khôngcho dân chúng đốt đèn. Đừng lấy chủ nghĩa đàn ông ra đây. Hiện giờ vận động vìnữ quyền rất sôi nổi, anh đừng đem tam tòng tứ đức ra yêu cầu em. Toàn bộ nữđồng chí trên thế giới cũng sẽ không đồng ý.”
“Ý của anh là, em không phải đối thủ của Văn Đào. Mộtít trí thông minh của em dùng để đối phó với anh là được rồi.”
“Hừ, cái ý gì đây, sao lại động tới chỉ số thông minhcủa em. Ý của anh là chỉ số thông minh của anh cao, vì vậy có thể chân đạp haithuyền chứ gì.”
“Lần thực tế lần trước nói em còn chưa hiểu sao? NhưĐình là em gái anh, bọn anh chỉ có quan hệ nam nữ thuần khiết.”
“Phi, vậy Văn Đào cũng là anh trai em, quan hệ giữabọn em còn tinh khiết hơn nước khoáng Lavie.”
“Văn Đào cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741730/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.