Tình yêu thật sự là một môn học thâm thúy, không cẩnthận một chút là thi trượt như chơi, ngay cả cơ hội thi lại cũng không có.
Phía trên là một mảng tường thạch cao lớn, từng giọtnước muối trong bình miễn cưỡng chảy vào tĩnh mạch của tôi. Tôi xoay cái cổ,nhìn thấy cách đó không xa là một người mặc áo khoác trắng đang nhàn nhã lậtbáo. Chẳng lẽ, đây chính là ngất đi tròng truyền thuyết? Bỗng nhiên tôi có chúthưng phấn. Nói chung, ngất xỉu là yếu tố quan trọng để nữ chính chuẩn bị trởthành nhân vật được chăm sóc nâng niu, tôi đã từng ước ao có thể yểu điệu ngấtxỉu ở một thời khắc mấu chốt nào đó, không ngờ giờ mình cũng biết ngất xỉu làcái gì.
Tôi dùng giọng mũi chua loét hỏi: “Tôi ở đâu đây?” Haha, đây là lời kịch kinh điển mỗi khi ngất xỉu hoặc xuyên không, rốt cuộc cũngcó cơ hội dùng.
Bác sĩ đặt tờ báo xuống, đi tới bên cạnh tôi: “Mớingất có năm phút đã mất trí nhớ rồi à?”
Năm phút? … Vì sao? Vì sao không ngất bảy ngày bảyđêm, cuộc sống vì tôi mà ảm đạm, sắc trời vì tôi mà u ám luôn đi?
Bác sĩ hỏi tôi: “Tim có đập mạnh không? Có khó chịukhông?”
Tôi lắc đầu, nói thật, tuy mới nằm năm phút nhưng tinhthần của tôi đã tràn đầy, như được đả thông kinh mạch, được truyền chân khívậy.
Bác sĩ nói: “Không ngờ mới tập đến ngày thứ ba đã ngấtxỉu. Theo thông lệ trước đây, gần hết tuần đầu tiên tôi mới bắt đầu bận rộn.Sinh viên ngày nay quá yếu ớt.”
“Cháu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741728/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.