Tôi vô cùng thích bộ đội, tôi cuồng nhiệt yêu súngmáy, nhưng rõ ràng chưa từng nói rằng tôi cũng thích tập quân sự. Tôi ghét tấtcả những chuyện khiêu chiến ý chí, sức lực của mình. Đợt tập quân sự cấp bađúng lúc tôi bị gãy chân, may mắn tránh được một kiếp. Khi ở nhà nằm điều hòa,ăn kem, trong lúc chờ kem mềm ra, tôi còn cố ý tính đúng thời gian nghỉ trưa màgọi điện cho Yêu Tử, để con bé nghe thấy tiếng mút kem êm tai của tôi. Mườinăm Hà Đông mười năm Hà Tây*, quân tử báo thù mười năm chưa muộn,con bé Yêu Tử miệng nam mô bụng một bồ dao găm này sáng nay đã đặc biệt gọitới, dùng giọng nói tiêu chuẩn của MC thông báo nhiệt độ, độ ẩm, độ sáng, tiaUV, rồi chúc tôi lên đường đi tập quân sự vui vẻ.
*Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây: ý nói con người cũng có lúc thay đổi.
Tôi gần như dùng khí thế của chị LưuHồ Lan** đi xuống xe buýt, bước vào trung tâm quân sựHoài Nhu. Khi cánh cổng sắt chậm rãi đóng lại phía sau, lập tức tôi sinh ra ảogiác mình sẽ đi vào bằng chân, đi ra bằng cáng. Đưa tầm mắt nhìn ra xa, khoảngđất vàng rực dưới nắng mặt trời, ngay cả một cọng cỏ cao hơn 5cm cũng không có.May mắn duy nhất chính là, trên khoảng đất như lò nướng thịt, có một quán bánđồ ăn vặt kích thước bằng một cái nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng cũng khiếncho tôi có chút hy vọng sinh tồn.
**Lưu Hồ Lan: (1932 -1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741725/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.