Ngày ngày luyện tập, ngày ngày phơi nắng. Ngày ngàybuổi tối cầu khấn mưa to, ngày ngày buổi sáng mặt trời vẫn mọc lên như thườnglệ. Mặt tôi vốn đã đen, khả năng hấp thụ nhiệt năng mạnh hơn người khác gấp vàilần, tốc độ đen hóa cũng là tốc độ ánh sáng. Tới ngày cuối cùng của kỳ quân sự,tôi đã không còn dám soi gương nữa. Giống như thợ đào mỏ từ trong hầm đi ra,buối tối đi trên đường, tôi như người tàng hình, hợp thành một thể với bóngđêm, lúc đó không dám tùy tiện cười, sợ đã đen như nước sơn lại lộ ra hàng răngtrắng bóc, nhỡ may dọa phải nữ sinh nhát gan, vẽ vời nên chuyện ma quỷ thì thậtkhông tốt.
Ngày cuối cùng, sau khi ăn trưa trong căn tin xong,tôi vừa định quay về phòng nằm một lát thì thấy Phương Dư Khả đứng xa xa phíatrước tôi, không rõ có phải đang nhìn về phía tôi hay không. Tên Phương Dư Khảnày, gương mặt giống như của Micheal Jason đã phẫu thuật thẩm mỹ vậy, dù phơinắng thế nào thì trắng vẫn hoàn trắng. Vì sao có thể trắng như vậy, làm sao emcó thể đi đôi với anh đây? Người ta mà không cho rằng chúng ta là Hắc Bạch VôThường phiên bản hiện đại thì hơi tiếc.
Cuối cùng Phương Dư Khả đi về phía tôi, vẻ mặt khinhthường: “Em thật sự là bông hoa hấp thụ tinh khí mặt trời mặt trăng, ngoại trừtròng mắt, làm thế nào mà tất cả những thứ khác đều như bánh Oreo vậy? Anh thấyngười khác cháy nắng đều trong phạm vi có thể chấp nhận được, làm sao em có thểgiống như nước sơn quan tài thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741734/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.