Thiện Thiện nhìn tôi, nụ cười càng thêm nham hiểm:“Lâm Lâm, lâu ngày không gặp, thật sự phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa rồi.Không hổ là tiểu bá vương.”
Tiểu bá vương là cái tên vẻ vang của tôi khi còn nhỏ.Tôi cười nói: “Hảohán bất đề đương niên dũng, quân tử mạc đề đương niên khứu*.”
*Hảo hán không nhắc lại chuyện anh hùng ngày xưa, quân tử không nhắc lại chuyệnxấu hổ trước kia
Thiện Thiện không để ý tới tôi, chỉ dựa vào ngườiPhương Dư Khả, không ngừng giả bộ kéo áo sơ mi, vừa kéo vừa giả giọng nữ: “Saocậu lại nhiều cúc như vậy, cậu cởi ra cho tôi…”
Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, không thể nhịn đượcnữa, không cần nhịn nữa. Tôi gầm lên như hổ: “Phương Dư Khả, sau này cậu nhấtđịnh phải mặc áo phông cho tôi, không được mặc áo có cúc nữa, biết chưa?”
Phương Dư Khả cười bất đắc dĩ.
Loại nụ cười này làm tôi xấu hổ. Tôi nhắc lại, tôi bịcuồng má lúm đồng tiền, nhưng vì sao nụ cười không có má lúm đồng tiền này cũngtỏa sáng lấp lánh, hút hồn như thế?
Thật sự là một dấu hiệu nguy hiểm.
Người miền bắc tới xem Di Hòa Viên là đi xem núi, xemnước, xem tiểu Tây hồ, còn với những người từ miền nam tới, được thần thoạiBạch Nương Tử và Hứa Tiên soi sáng ngay từ khi còn bé, dựa vào sông nước mà lớnlên như ba chúng tôi, Di Hòa Viên đã không còn bao nhiêu thu hút nữa. Sau khichơi chán, tôi và Phương Dư Khả ngồi nghỉ trên hành lang, thân hình khổng lồcủa Thiện Thiện chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741703/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.