Một tuần cuối cùng của học kì bị vô số bài tập tiểuluận và cuộc thi làm cho tắc nghẽn. Tôi lại phải trở về tình trạng muốn treo cổtự tử của kì trước. Mỗi ngày mở to đối mắt gấu mèo chạy đi chạy lại giữa nhữngnơi có điều hòa và ánh sáng như phòng tự học, căn tin và quán ăn. Đương nhiênđi cùng tôi là một đám anh không ra anh, em không ra em, cũng đang lật giở mấyquyển sách giáo khoa mới tinh hoặc lướt điên cuồng đống giáo án điện tử.
Ở đại học, nghiệp theo đuổi bài vở của sinh viên chỉgiới hạn trong mấy tuần cuối cùng của mỗi học kỳ. Trong mấy tuần này, người tamới có thể nhìn thấy thái độ nghiêm túc ham học và tinh thần nghiên cứu quênmình của sinh viên.
Ngày thi xong toàn bộ, tôi cứng đờ người tới nhà tắmtắm rửa, sau khi trở lại kí túc xá, tôi chống đỡ hết nổi nữa, mê man một ngàymột đêm.
Đang ngon giấc, tôi nhận được điện thoại của hộitrưởng Dư trong hội đồng hương, nhắc chúng tôi nhanh chóng đăng kí tham giahoạt động thực tế mùa hè. Đối với tôi mà nói, sự tồn tại của anh Dư như thầnthánh, thế nào là gia cảnh nghèo hèn, thế nào là ý chí tự cường, thế nào là bấtkhuất, nói chung, trước khi tới Bắc Đại, tất cả những chuyện bi thảm nhất củacuộc đời, anh ấy đều đã trải qua một lần, từng phải nghỉ học, nhưng vẫn kiêncường tự học, cuối cùng thi đỗ Bắc Đại. Khi đó, anh ấy chính là hình tượng mẫumực được tương truyền trong thị trấn của chúng tôi, hiệu trưởng lại càng nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741705/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.