Ngày hôm sau, trong mông lung, tôi bị ba đôi mắt trànngập oán giận làm cho giật mình tỉnh giấc.
Cổ hộng khô rang, tôi phất tay với ba người bọn họ:“Này, các cậu đừng chắn trước mặt tớ, rảnh rỗi thì rót cho tớ cốc nước đi.”
Chu Lỵ nghe lời đi rót nước. Tiếng nước róc rách canglên trong ký túc xá. Tôi ngửi được mùi không đúng: đây là sự yên lặng trước bãotố…
Tôi xuống giường, vội vàng chạy tới giật lấy cốc nước:“Để tự tớ làm là được…” Vừa nói vừa lo lắng nhìn ba người kia.
Tôi uống nước ừng ực, càng uống càng cảm thấy thứ mìnhđang uống là Hạc Đỉnh Hồng. Thật sự là bị săm soi đến phát run, đành phải đánhphủ đầu: “Các cậu đừng có như thế nữa đi, có việc gì cứ nói thẳng, còn giở tròuy hiếp tinh thần làm gì?”
Vương Tiệp vẫn là người có phong độ như lãnh đạo kýtúc xá, cô nàng kéo ghế ngồi trước mặt tôi: “Lâm Lâm, cậu còn nhớ tối qua trởvề thế nào không?”
Nhờ có con bé nhắc nhở, tôi bắt đầu hồi tưởng lại,ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt sáng ngời, sống chết nhớ lại những chuyện sau khi rakhỏi quán ăn,
Chu Lỵ đúng là đồ nóng nảy, bắt đầu bắn phá như súngmáy: “Vương Tiệp, cậu đừng nhìn vẻ cố gắng nhớ lại của con bé, vừa nhìn vào đôimắt ngờ nghệch kia là đã biết con bé chẳng còn nhớ gì nữa rồi. Không tin cậu cứngồi đây mặt đối mặt với con bé một ngày một đêm, đảm bảo trước khi con bé nhớlại được thì cậu đã gục trước rồi.”
Người đáng sợ nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741702/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.