Hai mươi năm qua, lần đầu tiên có người tỏ tình vớitôi. Mặc kệ đối phương quấy rối cũng được, giả dối cũng được, tôi còn vô cùngnữ tính mà đỏ mặt. Liếc mắt thấy ánh mắt ghen tị, ước ao, hiếu kì của người điqua, tôi cảm thấy đời người thật toàn vẹn, mỹ mãn nói với anh ta: “Nếu anh cóthể gọi được tên đầy đủ của tôi, không cần hẹn hò, lập tức có thể đi đăng kíkết hôn cũng được.”
Lúc này Văn Đào đã trở lại là tên lưu manh quấy rối:“Tên chỉ là một danh hiệu mà thôi. Cùng lắm thì hiện tại anh bắt đầu tìm hiểuem. Tiếp nhận phỏng vấn của anh đây. Vấn đề thứ nhất: sở thích của em là gì?Anh nhớ trong bài post, em nói thích nhất là đọc sách.”
Tôi không thể dung túng người anh em này đi quá xatrên con đường lệch lạc được. Tôi không xinh đẹp, nhưng không có nghĩa là tôisẽ có thái độ ai-đến-cũng-không-từ-chối với bất cứ trai đẹp nào. Hiện tại VănĐào lại càng giống một tên bắt gặp con mồi thú vị trong quán bar, chuẩn bị bắtngười đi one night stay*, mặcdù tôi không rõ loại dáng người và tính cách giống con trai này của tôi có chỗnào có thể bật công tắc sự nhiệt tình của anh ta, nhưng điều này chỉ có thểkhẳng định, trên một phương diện nào đó, anh ta có tiềm chất gay.
*One night stay: nếu ta không nhầm thì là tình một đêm
Tôi trốn tránh không trả lời câu hỏi của anh ta: “Tôikhông biết cầm kì thi họa, giặt quần áo, nấu cơm còn ngại mệt. Trên cơ bản, tôicòn vô dụng, tầm thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741692/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.