Thời tiết qua một ngày đã trở nên ấm áp hơn, nước bểbơi cũng không còn lạnh cóng như trước. Một vài bạn học vốn là vịt cạn nay đãcó thể lượn qua lượn lại trên đường bơi. Tôi trời sinh sợ nước, vùng vẫy trongnước đến cả nửa ngày, phát hiện mình vẫn ngoan cố ở nguyên chỗ cũ, không chútxuy chuyển dù chỉ là một mét. Duy có cái dạ dày của tôi là được tráng rửa đếnsạch bong. Mỗi lần Chu Lỵ nhìn thấy tôi bơi là lại phiền muộn không để đâu chohết: “Cho dù là quả cân cũng phải dịch chuyển được chút xíu chứ”. Sau đó, conbé lại lặn xuống nước xem Phương Dư Khả bơi. Tên cặn bã này!!
Tôi đang lo lắng cho kỹ thuật bơi trì trệ dậm chân tạichỗ của mình, không ngờ lại có chuyện làm cho người ta càng thêm sầu đã xảy ra.
Hết buổi học bơi cuối cùng của tháng tư, toàn thân tôibắt đầu ngứa ngáy khó chịu, lúc mới đầu tôi cũng không để ý, nghĩ rằng chỉ làdị ứng phấn hoa thôi. Thời gian này ở Bắc Đại hoa liễu bay đầy trời như lôngngỗng. Lúc đầu tôi còn thấy lãng mạn, có lẽ vì ảnh hưởng của “Bản tình ca mùađông” nhiều năm trước, hình ảnh kinh điển nam nữ chính dựa sát vào nhau trongmưa tuyết còn chưa phai mờ, tôi đặc biệt đi dưới hàng liễu cổ thụ những hailần, kết quả người trắng toát như Bạch mao nữ.
Nhưng ngày hôm sau, vừa ngủ dậy, trên mặt trên ngườitôi chỗ nào cũng có những cái mụn thịt màu đỏ to nhỏ đủ cả, nhìn thoáng quagiống cái chấm đỏ trên trán Phật Tổ Như Lai lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741694/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.