Tôi quyết định tặng Như Đình một phiên bản mô phòngcủa súng trường 79, thuận tiện nhắc cô ấy đây là thứ mà ông xã nhà cô ta thích.Yêu ai yêu cả đường đi, cô ta nhất định cũng sẽ thích. Quà sinh nhật đã giảiquyết xong, thứ tiếp theo phải giải quyết chính là trang phục. Tôi quyết địnhtrao toàn quyền việc này cho Vương Tiệp. Con bé đặc biệt có thẩm mỹ về thờitrang, thỉnh thoảng còn viết bài cho tạp chí thời trang, tôi tuyệt đối tintưởng con mắt của con bé. Chỉ trên dưới 500 tệ hơi làm khó con bé. Nhưng tôilấy cớ rằng “người phụ nữ khéo léo chân chính, không có gạo cũng có thể nấuthành cơm.”
Vấn đề khó giải quyết nhất chính là vấn đề bạn nhảy.Tôi suy nghĩ nửa ngày, lọc qua nam sinh lớp chúng tôi mấy lần, thậm chí tínhđến cả Mễ Diệp mặt bóng loáng, rồi Trần Sóc hôi nách, nhưng cũng không cách nàotìm được một người để vớt vát chút thể diện.
Xin sự giúp đỡ từ phía Chu Lỵ, Chu Lỵ phun ra một hơirất thẳng thắn “Tớ không phản đối cậu tham gia vở kịch của Như Đình kia, nhưngtớ cũng không ủng hộ cậu làm vậy. Tớ không quen mắt nhìn cô ta diễn trò, mộtđám diễn viên quần chúng các cậu còn phải múa phụ họa cho cô ta.”
Được lắm, gặp được một người thật trinh liệt…
Cuối cùng, tôi ra một quyết định làm toàn bộ ký túc xákhiếp sợ, đó chính là treo biển thông báo tuyển dụng công khai.
Lần đầu tiên tôi mở một tài khoản trên bbs cầu HỉThước, bắt đầu viết tin tức:
Bảnthân, một cô gái bé nhỏ, thích kết bạn, thích đọc sách.
Đangtìm một vị GG: khí chất tốt, hình tượng tốt, đồng ý làm công việc đặc biệt.
(GG= ca ca)
Nếucó thành ý mời gửi ảnh tới địa chỉ
[email protected].
Trong địa chỉ của tôi, tôi chỉ để một tấm ảnh đại diệnchụp cái gáy của tôi, một tấm ảnh đặc biệt mông lung nha.
Viết xong, tôi để mấy người bạn cùng phòng xem.
Chu Lỵ nhìn thoáng qua: “Cậu không đi làm marketingquả thật lãng phí tài năng. Cậu có sở thích kết bạn và đọc sách từ bao giờthế?”
Vương Tiệp ở bên cạnh sợ hãi nói không ngừng: “Cậu lànhà văn, một nhà thơ, thật quá tuyệt.”
Đến giữa trưa, bài post của tôi đã đứng trong top mườibài viết được chú ý. Một đám người buồn chán đang cổ động người ta hưởng ứnglệnh triệu tập của công việc đặc biệt, mà người khởi xướng lên cuộc vận độngnày, chính là tôi…
Hòm thư của tôi quả nhiên sắp nổ tung. Trực tiếp lọcra một số thư không gửi kèm ảnh chụp, sau đó lại lọc bớt những ảnh đi kèm vớihơn mười dòng giới thiệu. Số còn lại, tôi từng bước từng bước xem xét. Trờikhông phụ tôi, cuối cùng, khi đèn đuốc ra rời, tôi cũng đã tìm được một tấm ảnhvừa mắt. Tên giống với tên của bạn cùng phòng tôi, cũng là Văn Đào. Mà nguyênnhân chủ yếu tôi chọn cậu ta chỉ vì cậu ta nhắn lại một câu: thật ra tôi chỉ tiệnđường ra ngoài mua xì dầu thôi…
Tôi lập tức gửi lại cho cậu ta một bức thư: Văn ĐàoGG, xin chào. Nhìn ảnh chụp, hận đã gặp nhau quá muộn. Đêm dài đằng đẵng, ngủkhông ngon giấc, chi bằng 10 giờ đêm nay, gặp nhau tại Khang Bác Tư (căn tin thứ ba củaBắc Đại). Còn nữa, xin để lại số điện thoại, tiện liênlạc.
Khi sắp đến mười giờ, tôi nhận được thư của cậuta: đồngý. Ám hiệu nhận biết: tôi yêu Chu TinhTinh*.
*我爱周星星: tên một bài hát hàihài của Tung Của, mọi người hứng thú thì search xem nhớ
Té xỉu. Tên nhóc này coi điện thoại là để trang trísao? Khi tới thì gọi điện chẳng phải được rồi? Còn ám hiệu nhận biết nữa chứ.
Tôi lập tức khoác áo chạy tới Khang Bác Tư. Tôi chọnthời điểm mười giờ là có dụng ý của tôi, thứ nhất, khi mười giờ, căn tin vắngvẻ, dễ giao dịch; thứ hai, mười giờ Khang Bắc Tư sắp đóng cửa, nếu giao dịchthất bại, nếu cậu ta dây dưa với tôi, tôi có thể mượn cớ căn tin đóng cửa rồichuồn mất.
Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, 10:05, vẫn chưa có ai xuấthiện, chẳng lẽ bị đùa? Đợi tầm 10 phút nữa, thấy Khang Bác Tư sắp đóng cửa, tôithiếu kiên nhẫn, chuẩn bị rút lui, âm thầm mắng: **! Dám cho lão nương leo cây!
Bên tai truyền đến giọng nói xa lạ: “Hình như ám hiệunhận biết không phải câu này…”
Tôi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cậu ta: “Tôi yêu ChuTinh Tinh?”
Cậu ta gật đầu: “Đúng, cô thích nó.”
Tôi lấy ánh mắt mẹ vợ đánh giá con rể để quan sát cậuta.
Không thể không nói, ông trời luôn tại thời khắc mấuchốt đứng ra giúp tôi một tay. Tên nhóc này diện mạo thật tuấn tú nha~~ ảnh kiacó phải chụp trước khi phẫu thuật chỉnh hình hay không? Lông mi dài, mũi cao,oa, còn có cả má lúm đồng tiền nữa kìa… Tôi chết vì má lúm đồng tiền nha…
Nhưng hiện giờ không phải lúc để phát xuân. Tôi rahiệu bảo cậu ta ngồi xuống, ra vẻ thân quen xòe móng vuốt nắm lấy tay cậu ta,ra sức lắc: “Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!”
Văn Đào lại trả về một câu vô vị: “Cô thông báo tuyểndụng nhiều người như vậy, phải là tôi hân hạnh được gặp cô mới đúng. Cảm ơn côtrong hàng vạn bụi hoa ngắt trúng một đóa là tôi. Tôi cứ nghĩ tối nay phải chiếnđấu với một nhóm đối thủ chứ.”
Tôi thè lưỡi. Miệng lưỡi quá chanh chua, so với PhươngDư Khả mà tôi biết chỉ hơn chứ không kém.
Tôi cười nói: “Nói quá, vì sao cậu lại gửi thư chotôi?”
“Cô xem, bắt đầu phỏng vấn rồi. Tôi nói rồi, tôi chỉlà đi ra ngoài mua xì dầu thôi. Nghĩ cũng thấy vui, cảm thấy có hứng thú vớicông việc đặc biệt thôi.”
Tôi khụ khụ giả cười.
Văn Đào nhíu mày hỏi tôi: “Cô không phải đã tìm đượcngười rồi đấy chứ?”
Tôi cười nói: “Đương nhiên không phải. Nếu không chẳngphải đã làm thất vọng lần tiện đường ra ngoài mua xì dầu của cậu rồi sao. Nóithật, ngày mai tôi phải tham dự sinh nhật một người bạn. Người ta yêu cầu tôiphải mang theo một bạn nhảy.”
“Aiz~, quả nhiên là tầm thường. Nếu tôi không tham giathì sao?”
“Cậu biết là sinh nhật ai không? Như Đình, nghe quachưa? Hoa hậu giảng đường học viện ngoại ngữ! Người muốn nhìn thấy dung nhancủa cô ấy xếp hàng dài từ trong trường đến tận cửa Đông đấy. Sinh nhật là cơhội tuyệt hảo để quen biết cô ấy. Ky bất khả thất thấtbất tái lai*, sao cậu có thể buông tay đơn giản như vậy? Cậu cứ coitôi là ván cầu, dẫm thỏa thích lên người tôi đi, tôi không ngại.”
*Thờicơ tới không thể để mất, để mất rồi không thể lấy lại.
Má lúm đồng tiền trên mặt Văn Đào hơi động động: “Vậytôi phải cảm ơn cô rồi, ván cầu?”
“Đừng khách khí.”
“Phải hi sinh sắc đẹp, giả làm bạn trai cô sao?”
“Không cần. Cậu ăn mặc quá phong cách, đứng cùng mộtchỗ với tôi, đừng nói người khác không tin, chính tôi cũng không tin cậu là bạntrai tôi. Tôi không quan tâm những chuyện không cần mắt để nhìn như thế.” Tôinhìn Văn Đào đeo một đôi kính hình vuông, thời tiết tháng 3 nhưng chỉ mặc mộtchiếc áo sơ-mi, quàng một chiếc khăn đã ra khỏi cửa, vừa nhìn đã biết chính làmột kẻ hay đi ngược với số đông, loại người này quả thật không hợp với tôi.
Văn Đào vòng vo: “Vừa rồi nói cũng có lý, tôi không đicũng phải đi. Được thôi, tôi nhập bọn. Cô tên gì?”
“Người nhà Chu Tinh Tinh, tôi là Chu Lâm Lâm.”
“Tên quá khó nghe, tôi gọi cô là ván cầu đi.”
Khốn kiếp! Có biết thế nào là không thay tên không đổihọ không?! Không giáo dục, không tố chất, không lễ phép.
Aiz~, lão nương lòng dạ rộng lượng, để mi gọi vậy vàingày đi.
Trải qua một số câu hỏi đơn giản, Văn Đào lớn hơn tôihai khóa, học viện viễn thông. Còn lại không rõ. Bởi vì Khang Bác Tư đóng cửa,mà anh ta chỉ mặc một cái áo sơ-mi, để anh ta đứng nói chuyện phiếm ở đầu đườngtrong thời thiết đầu xuân, tôi thật sự không đành lòng. Tôi dặn anh ta về thờigian và địa điểm gặp mặt ngày mai rồi trở về ký túc xá.
Ngày hôm sau, tôi mặc bộ lễ phục Vương Tiệp mua chotôi. Nói là lễ phục, chi bằng nói là quần áo con trai. Áo sơ-mi gắn hoa bằnglụa, áo véc đen bó sắt người, quần tây màu đen, lại phối hợp với một chiếc thắtlưng màu đỏ. Tôi đứng trước gương hỏi Vương Tiệp: “Sao cậu biết tớ còn vác mộtkhẩu súng trường vậy? Phối hợp như thế này cực kỳ trung tính nha. Tớ mờ hồ cóthể tưởng tượng được cảnh tớ đứng trước mặt mọi người…”
Vương Tiệp nhìn tổng thể một chút, bất mãn nói: “Aiz~,vóc người này của cậu chỉ phối hợp được với đồ nam thôi, nhưng hình như cònthiếu một cái gì đó.” Con bé vén vén mái tóc trước trán tôi, nói giọng dò xét:“Lâm Lâm, chất tóc của cậu không tốt lắm. Tóc dài khó hấp thu dưỡng chất. Chibằng cậu cắt tóc ngắn đi?”
Tôi còn tưởng là con bé muốn vẽ nhăng vẽ cuội lên mặttôi cơ, thì ra chỉ là cắt tóc thôi sao? Khi còn bé, lúc tóc tôi dính kẹo caosu, mẹ tôi đều dùng mấy nhát kéo là xong việc.
Vì vậy, tôi hấp tấp tiếp thu lớp học “thẩm mỹ”, cắtmột mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khóa. Sau khi cắt xong, ngoại trừ nghĩ đầu cóhơi lạnh lạnh, lắc lắc cũng thấy nhẹ nhàng, chí ít thường ngày gội đầu cũng dễhơn.
Trước khi ra khỏi cửa, Vương Tiệp giúp tôi trang điểmlại, thở dài hỏi tôi: “Lâm Lâm, cậu lăn qua lăn lại như thế, có phải để gặpTiểu Tây hay không?”
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, do dự nói: “Thật ra, tớchỉ muốn học Sam Thái thôi. Biết đâu tớ sẽ thật sự từ chim sẻ bay lên ngọn câythành phượng hoàng thì sao.”
Bốn giờ chiều, tôi vác súng tự động, dựa theo lịch hẹnđi trước đón bạn trai của tôi. Aiz~, trời sinh đã không phải số mệnh công chúathì ít nhất cũng phải là một người chăn ngựa chứ.
Văn Đào ung dung tới muộn, bởi vì buổi tối còn phảinhờ anh ta diễn trò nên tôi phải nhịn lại một bụng lửa giận, nghẹn suýt chết.
Giống như đang quét hình, Văn Đào quan sát tôi một lầntừ đầu đến chân, cuối cùng anh ta nói: “Súng trong tay cô là đồ trang sức sao?Rất có sáng ý.”
Tôi trợn mắt: “Đây là bản mô phòng của súng trường 79đấy. Không được coi thường!” Tôi vừa nói vừa quan sát trở lại. Anh ta có thểxưng là người mẫu tốt nhất cho những trang phục trên tạp chí của Vương Tiệp: áokhoác hộp có mũ, ánh sơ-mi cách tân, quần tây, giày da cao cấp. Bắt mắt nhấtchính là trên cổ có chiếc khăn quàng cổ màu xanh đen rất lớn.
Văn Đào kiêu ngạo nhìn xuống tôi: “Thế nào, đi rangoài không làm cô mất mặt chứ, ván cầu?”
Tôi nhìn chiếc khuyên tai hình hoa cúc bên tai phảianh ta, cười nói: “Không mất mặt, không mất mặt. Tuyệt đối cókhí chất nữvương thụ*, rất hợp với quần áo tôi mặc ngày hôm nay.”
*Nữvương thụ: siêu cấp thụ, thụ áp đảo
“Nữ vương thụ?”
“Chính là khen ngợi khí chất cao quý của anh, ý là cómột không hai.” Tôi giải thích. Mạnh mẽ kiến nghị phả đưa những từ như ĐằngĐường Tĩnh, nữ vương thụ vào đề thi vào trường đại học.
Giao thông thành phố thật sự làm người ta nói khôngnên lời. Taxi còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy dòng xe rắc rối khó gỡ nhưdây giày phía xa. Nửa giờ còn chưa tới nơi, tôi sốt ruột giục lái xe. Lái xecòn có tâm tình nói đùa với tôi: “Cô gái, cô hướng súng trường của cô ra ngoài,dù tôi không thể lái nhanh hơn nhưng cũng có thể đi đường thẳng một chút.”
Trên xe, tôi nhận được điện thoại của Phương Dư Khả:
“Đang ở đâu vậy? Tôi đang chờ cô dưới lầu, cùng điđi.”
Tên nhóc này sao còn chưa đi giúp Như Đình chuẩn bịtiệc, còn lằng nhằng ở dưới lầu của tôi làm cái gì nha. Tôi vội vàng nói: “Tôiđi rồi, cậu nhanh đi giúp Như Đình đi, nếu không hôm nay tâm tình chính chủ lạikhông vui. Còn nữa, khi gọi xe thì đi hướng bắc đi, trung tâm thành phố tắcrồi.” Nói xong tôi còn không quên làm một phát thanh viên giao thông.
Giọng nói Phương Dư Khả có phần mất hứng: “Cô đi mộtmình?”
Tôi cười cười: “Không ngờ cậu lại thương cảm tôi khôngtìm được bạn nam, đặc biệt chạy tới điểm danh nha? Cho dù tôi có dùng cam đảmcủa mười người cũng không thể cùng tham gia bữa tiệc ngày hôm nay với cậu. Cảmơn nha~~” Tôi vui vẻ ngắt điện thoại.
Văn Đào hóa thân thành đứa trẻ tò mò: “Ai vậy? Còn aihưởng ứng lệnh triệu tập à?”
Tôi phất phất tay, ý bảo anh ta đừng tưởng tượng. Đànông còn bát quái hơn cả phụ nữ, lần thứ N tôi phải nhấn mạnh điểm này.
Khi tới được bữa tiệc, chúng tôi đã tới muộn mộttiếng. Trong đại sảnh người đến người đi, ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt.Tôi sốt ruột tìm kiếm bóng dáng Như Đình — tôi phải nhanh chóng tống khứ khẩusúng trường này, nếu không người ta sẽ tưởng tôi là cướp giật mà báo cảnh sátmất.
Rốt cuộc tôi cũng tìm thấy nữ diễn viên chính đêm naytrong một góc của phòng khách. Một bộ lễ phục màu hồng màu nổi bật làn da trắngnõn của Như Đình, làn váy hình cánh sen có vẻ trẻ trung linh động, tóc dài tớivai đen như mực phát sáng dưới ánh đèn. Toàn thân làm cho người ta cảm giácnhanh nhẹn như thỏ lại tĩnh lặng như xử nữ. Tôi túm lấy góc áo của Văn Đào, ýbảo mắt anh ta đêm nay có phúc rồi!
Như Đình phát hiện ra tôi, bước từng bước trên thảmtrải sàn tới đón tiếp: “Lâm Lâm, suýt chút nữa không nhận ra, sao lại cắt tócrồi!”
Không đợi tôi trả lời, Như Đình lại như phát hiện rachâu lục mới mà nói: “Văn Đào, em còn tưởng anh sẽ không đến! Thật là phúc bađời, vẻ vang cho kẻ hèn này nha!”
Tôi rất khó chịu, thì ra Văn Đào quen biết bọn họ,điều này nghĩa là sau lần gặp mặt này, quan hệ giữa tôi và Văn Đào không cònsạch sẽ. Tôi còn dùng Như Đình làm miếng mồi lừa anh ta tới đây, không ngờ ngườita coi tôi như khỉ trong rạp xiếc, chơi đùa với tôi mà tôi còn không biết; cònnữa, dựa vào cái gì thấy anh ta thì vẻ vang cho kẻ hèn này, còn tôi tham giasinh nhật của cô ta lại không mang lại may mắn cho cô ta chứ! Bình thường tôirất ít khi tham gia tiệc sinh nhật đấy, có được không…
Văn Đào chỉ vào tôi cười: “Bị người ta lừa tới làm bạntrai.”
Trời ạ! Sớm biết thằng nhóc này thành thật như thế,chi bằng tôi đơn thương độc mã đến cho xong.
Như Đình kéo tôi sang một bên: “Tớ vừa thấy anh TiểuTây tới một mình. Sao cậu không tới cùng anh ấy?”
Tôi cúi đầu cười khổ.
Như Đình hiểu ra nhìn tóc tôi nói: “Cũng tốt, đổi lạitạo hình, đổi lại tâm tình…”
Tôi không nói gì, nhìn lên trời.
Như Đình cho rằng đã kích động tới tôi, tiếp tục anủi: “Cậu cũng đừng nhụt chí. Đàn ông tốt có ở khắp nơi, Văn Đào chính là ngườiđược nhiều người thích lắm đấy. Cậu nghìn vạn lần đừng luẩn quẩn trong lòng,mặc thế này tới đây, mình sẽ nghĩ cậu đã tuyệt vọng với tình yêu nam nữ…”
Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được Như Đình nghĩlà tôi muốn phát triển theo khuynh hướng les.
Tôi tiếp tục không nói gì, ngửa đầu nhìn trời xanh…