Tôi bắt đầu suy nghĩ đến sinh nhật của Như Đình.
Theo trình tự từ khó đến rất khó, vấn đề đầu tiên tôigiải quyết chính là quà sinh nhật. Theo thân thế của Như Đình thì đại khái làkhông thiếu thứ gì. Dù cô ta có thiếu thứ gì thì tôi cũng không muanổi. Theo như những phim truyền hình rất buồn nôn trên TV, lúc này loạingười nghèo kiết xác như tôi nên tự tay làm một thứ gì đó cho loại người caoquý như cô ta. Trong phim đã nói đấy thôi, tấm chân tình là vô giá; nói thô tụcmột chút nữa thì là, nhiều tiền mua thịt, ít tiền muaxương*. Tôikhông có tiền, đành phải làm trò cho cô ta, còn có thể dùng “đồ thủ công chếtạo tinh xảo”, “số lượng giới hạn trên thế giới”, các loại mánh lợi như vậy đểqua cửa. Nhưng, đồ thủ công mà tôi làm thuần thục nhất chỉ có —- gấp vàng nén,đó là vì khi còn bé thích tiền đến phát điên rồi, học được tay nghề của bà nộiđang ăn chay niệm phật của Thiện Thiện. Một tờ giấy vàng vàng, gấp gấp mấy cái,lập tức biến thành một nén vàng lóng lánh —- khi đó gấp vàng nén còn thịnh hànhhơn cả chơi gụ, còn có thể trở thành tiền vàng để thông hành trong bọn trẻ controng xóm. Những nén vàng gấp đẹp có thể dùng để mua súng tự động, chất lượngkém cũng có thể đổi được thành đồ ăn. Aiz~, lớn rồi, tay nghề tuyệt hảo của tôicũng đã trôi vào dĩ vãng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đặc biệt cảm thông cho sựgian khổ và bất đắc dĩ của những người thợ thủ công.
*Nguyênvăn: hữu tiễn đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741685/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.