Tiểu Tây nhận được điện thoại nói thầy giáo muốn anhấy chỉnh lý một số tư liệu để ngày mai thảo luận. Tôi xem ra không tiện quấyrầy anh học tập, lập tức mang theo túi đặc sản Tiểu Tây đưa, chuẩn bị xuốnglầu.
Tôi nghĩ sau này mỗi tuần có thể ở cùng Tiểu Tây liềnbắt đầu cười lớn tiếng. Vừa cười vừa đi xuống lầu. Tiếng cười quanh quẩn trêncầu thang, đặc biệt quỷ quái.
Nhưng tiếng cười này vụt tắt trên chỗ rẽ tầng hai. Bởivì tôi nhìn thấy mặt lạnh quen thuộc, hơn nữa tôi biết gương mặt lạnh này là cóý muốn chửi tôi “đồ ngốc”. Nhưng hôm nay lão nương vui vẻ, thích mắng thì mắng.Người ta khi còn bé không ở cùng bố mẹ, không được hưởng tình thương của bố mẹ,tôi đại nhân đại lượng, không so đo nữa.
Tôi thậm chí nhiệt tình chào hỏi cậu ta: “Phương DưKhả, xin chào!”
Phương Dư Khả nhìn thoáng qua túi nhựa tôi mang theo:“Tới làm gì vậy? Không chút đoan trang, lảng vảng ở kí túc xá nam.”
Tôi nói rồi, tôi không so đo với cậu ta, giơ giơ cáitúi: “Ha ha, thấy không? Tiểu Tây mua cho tôi. Cậu muốn ăn không? Không cho, haha. Tôi phải ăn hết sau đó làm cho anh ấy mỗi ngày danh chính ngôn thuận mua đồăn vặt cho tôi mới được.”
Phương Dư Khả hừ một tiếng: “Tôi tuyệt đối không tranhvới cô. Cái túi nhỏ này có thể ăn cả đời chắc.”
Lời nói ác độc không hổ là lời nói ác độc, kích thíchsự phẫn nộ của tôi một cách đơn giản: “Hội đồng hương tổ chức đi Đại Liên, vìsao không nói cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741664/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.