Chiều thứ hai, lớp “nghệ thuật nước Nga” học thảoluận. Phương pháp thảo luận cũng chẳng có gì khác ngoài phân chia mấy người mộttổ, làm PPT, chọn một tổ trưởng làm presentation. Không uổng công cùng nhauphấn đấu suốt mấy tháng, tất cả mọi người quyết định không để thầy giáo dạy quágiờ nữa, mấy tổ trưởng lên thuyết trình đều lời ít mà ý nhiều. Khi cách thờigian tan học mười phút, thầy giáo ở phía trên hoàn tất lời tổng kết, còn đặcbiệt ân cần hỏi sinh viên: “Còn gì không hiểu không? Có cần bổ sung gì không?”Mọi người hiếm khi nào lại đoàn kết nhất trí yên lặng không lên tiếng, chờ thầygiáo tuyên bố tan học. Thầy giáo cũng không còn gì để nói nữa, sau khi thôngbáo cuối tuần sau phải nộp luận văn giữa kì, chúng tôi cũng chim bay thú tản.
Điều tôi mong ngóng cuối cùng cũng xảy ra, gặp TiểuTây ở cửa phòng học.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, làn sóng sinh viên lụcđục đi ra khỏi phòng học. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt mỗi người, rất sợ sẽ bỏsót. Trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi ngực, tiếng những người khác tôi đều khôngnghe thấy. Ta van ngươi ngoan ngoãn một chút, ta biết sức sống của ngươi rấtmạnh nhưng cũng không cần phải ở trong ngực chứng minh cho ta vậy đâu, còn tiếptục như vậy ta sẽ thiếu dưỡng khí mất.
Có lẽ mùi của Tiểu Tây khác những người khác. Một đốngngười đi ra, tôi lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh. Đại khái là hômnay anh có lớp thể dục nên mặc một bộ đồ thể thao nhạt màu, có vẻ rất nhanhnhẹn. Bên má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741662/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.