Cuộc sống cứ như thế ngày một ngày trôi qua.
Thứ hai hàng tuần tôi có thể cùng ông xã ăn cơm. Tuyrằng chuyện tôi trước khi ăn trưa đều tô son làm bạn cùng phòng châm chọc,nhưng tôi vẫn kiên quyết kiên trì, khi ăn cơm cũng cố ý để lại một hạt cơm bênmiệng, đợi Tiểu tây đưa tay nâng mặt tôi, nhẹ nhàng lau nó đi, yêu chiều nói:“Ngay cả ăn cũng không an phận như thế,” Nhưng Tiểu Tây lại càng ngang bướnglàm bộ như không nhìn thấy, tôi đành phải tự mình lau đi, anh lại trực tiếpphun ra một câu rằng khóe miệng em hướng hai giờ có một hạt cơm, làm cho tôiphải biểu hiện ra chỉ số thông minh cao của mình, trong vòng một giây xác địnhhạt cơm ở hướng hai giờ kia cụ thể là ở chỗ nào.
Mỗi buổi sáng thứ ba, trên lớp máy tính, tôi cũng kiêntrì nhìn thấy Như Đình và Phương Dư Khả nhập thành đôi ngồi bên cạnh tôi. Tôiđặc biệt bội phục tên nhóc Phương Dư Khả này, là một người đã thông suốt về máytính lại có thể ở tám giờ sáng, thời gian hoàng kim của những giấc ngủ, tớinghe loại lý thuyết nhập môn này. Thật buồn chán a! Nếu bảo tôi đi nghe chươngtrình năm đầu tiểu học, đánh chết tôi cũng không đi. Ma lực của tình yêu thậtsự là vô cùng lớn! Nhưng phần lớn thời gian ngay khi thầy giáo bắt đầu nói tôi đãnằm úp sấp, vừa tuyên bố tan học sẽ tỉnh lại, đồng hồ sinh học còn đúng giờ hơncả tiếng chuông điện tử của trường, tôi cũng đỡ phải nghe mấy lời buồn nôn củabọn họ.
Lại qua hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741667/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.