Ở trường mà không có máy tính quả thật không tiện,hiện nay làm gì cũng phải cần đến điện tử, làm một cái đề mục cũng phải chạyđến trung tâm máy tính. Chỗ đó tuy rằng thu phí không đắt nhưng vẫn không bằngđóng 5 tệ ở ký túc xá để độc hưởng, trung tâm máy tính thật sự không tiện. Chưanói đến vừa làm vừa ăn đồ ăn vặt, chân thối của bọn con trai bên cạnh cũng huntôi đến mức không chịu nổi nữa. Tôi quyết định mua máy tính.
Nhưng loại người dốt đặc cán mai về máy tính như tôiđây thật sự đã gặp phải đề bài khó giải. Tuy Thung lũng điện tử và chợ điện tửxung quanh đây rất nhiều, nhưng tôi ngu ngốc về máy tính, hoàn toàn xem khônghiểu quảng cáo của người ta về CPU, nội hạch ngoại hạch gì đó. Tôi hỏi Chu Lỵ:“Chu Lỵ, cậu mua máy tính chưa?”
“Khi đỗ Bắc Đại, bố tớ đã thưởng cho tớ một quyển sổđiện tử rồi. Nhưng tớ sợ mới vừa khai giảng đã mang theo một quyển sổ điện tử,quá khoe khoang.”
“Khốn, cậu trực tiêp nói với tớ như vậy thì không khoekhoang chắc? Tớ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ra thẳng Thung lũng điện tử ở cửanam, đập tiền lên bàn: Ông chủ, bán cho tôi một cái máy tính a!”
“Cũng không tệ. Có khí phách, có cá tính của ông chủnhà quê, nhà giàu mới nổi. Ha ha… Cậu gọi Tiểu Tây ca ca của cậu ra giúp, còncó thể sáng tạo cơ hội gặp mặt, thường xuyên qua lại mời ăn cơm, trước lạ sauquen.”
“Cái này cũng không tệ nha. Nhưng mà. Nếu người ta hỏitớ có yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741653/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.