Cách Phương Dư Khả hỏi về máy tính với cách cậu ta nóichuyện với tôi là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Phần lớn thời gian, cậuta nói chuyện với tôi không lạnh nhạt thì cũng ngôn ngữ điên điên, dáng vẻchuyên nghiệp thành thục giống như bây giờ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Tôicũng có thể tưởng tượng tên nhóc này sau này ra ngoài làm việc sẽ là cái loạiđức hạnh gì. Tất cả các phần cứng phần mềm cậu ta đều đưa ra câu hỏi cặn kẽ.Chủ cửa hàng biết là người trong nghề nên cũng không báo giá quá cao. Một giờsau, máy tính được đưa đến dưới tầng một ký túc xá.
Tôi nói chuyện với bảo vệ để Phương Dư Khả có thể giúptôi đưa máy tính lên lầu
Giống như đã từng tới ký túc xá của tôi, cậu ta vừavào là tới thẳng phòng của tôi, bắt đầu đóng gói lắp đặt.
Mấy người khác trong ký túc xá cũng đều ở đó, vừa nhìnthấy có con trai lạ đi vào, thần kinh bát quái lập tức tự động dựng lên.
Chu Lỵ kéo tôi đến một bên: “Không phải cậu ra ngoàivới Tiểu tây sao? Vì sao lại cùng người khác trở về? Khuôn mặt cậu sao lại hồngnhư thế? Các cậu có phải có quan hệ gì không thể cho người khác biết không? Thẳngthắn được khoan dung, chống cự bị nghiêm trị.”
Vương Tiệp và Văn Đào cũng vươn đến nghe tôi giảithích. Tôi biết loại cảm giác bát quái này có khẩu vị thế nào —- đó là một loạiđạo đức bị khiển trách, lòng hiếu kỳ bị khiêu khích, là cảm giác ham muốn dòmngó bị mở rộng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741658/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.