Cách Phương Dư Khả hỏi về máy tính với cách cậu ta nóichuyện với tôi là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Phần lớn thời gian, cậuta nói chuyện với tôi không lạnh nhạt thì cũng ngôn ngữ điên điên, dáng vẻchuyên nghiệp thành thục giống như bây giờ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Tôicũng có thể tưởng tượng tên nhóc này sau này ra ngoài làm việc sẽ là cái loạiđức hạnh gì. Tất cả các phần cứng phần mềm cậu ta đều đưa ra câu hỏi cặn kẽ.Chủ cửa hàng biết là người trong nghề nên cũng không báo giá quá cao. Một giờsau, máy tính được đưa đến dưới tầng một ký túc xá.
Tôi nói chuyện với bảo vệ để Phương Dư Khả có thể giúptôi đưa máy tính lên lầu
Giống như đã từng tới ký túc xá của tôi, cậu ta vừavào là tới thẳng phòng của tôi, bắt đầu đóng gói lắp đặt.
Mấy người khác trong ký túc xá cũng đều ở đó, vừa nhìnthấy có con trai lạ đi vào, thần kinh bát quái lập tức tự động dựng lên.
Chu Lỵ kéo tôi đến một bên: “Không phải cậu ra ngoàivới Tiểu tây sao? Vì sao lại cùng người khác trở về? Khuôn mặt cậu sao lại hồngnhư thế? Các cậu có phải có quan hệ gì không thể cho người khác biết không? Thẳngthắn được khoan dung, chống cự bị nghiêm trị.”
Vương Tiệp và Văn Đào cũng vươn đến nghe tôi giảithích. Tôi biết loại cảm giác bát quái này có khẩu vị thế nào —- đó là một loạiđạo đức bị khiển trách, lòng hiếu kỳ bị khiêu khích, là cảm giác ham muốn dòmngó bị mở rộng đến vô hạn. Tôi vô lương cười: “Vì sao mặt tớ hồng? Cậu cứ thửkhiêng một chiếc máy tính dưới trời nắng thì rõ. Về phần cậu ta là ai? Ha ha,tớ có trách nhiệm báo cho các cậu biết: cậu ta là người mà trong truyền thuyếtnói rằng —-”
Văn Đào không chịu nổi nữa: “Cậu cứ ba hoa thôi. Nhưngrốt cuộc cậu có cái vận cứt chó gì mà có thể quen biết soái ca như thế?”
Tôi làm bộ tức giận nói với Văn Đào: “Cậu không phảingười cuồng văn học sao? Sao lại nói thô tục như mẹ già của tớ vậy? Hơn nữa dựavào cái gì tớ không thể quen biết soái ca? Lại nói đến đây, người ta là hoa đãcó chủ, các cậu đừng có hái.”
Mọi người thất vọng một hồi, lửa bát quái vừa mới bùnglên đã bị tôi dập tắt. Nhưng Chu Lỵ vẫn không khuất phục hỏi: “Chính chủ củacậu ta là ai a?”
Tôi bĩu mỗi hất về phía bên phải ký túc xá: “Chính làký túc xá sát vách, tên Như Đình, diện mạo rất khá.”
“Cái người có hai má lúm đồng tiền ấy hả?”
Tôi gật đầu, chuẩn bị diệt nốt tro tàn của đống bátquái này.
Chu Lỵ nói: “Nếu là cô ta thì mặc kệ. Tớ còn tưởng nóihoa có chủ chính là cậu chứ, tớ thấy đời tớ còn hy vọng. Cậu như vậy cũng cóthể túm được một soái ca, đây thật sự là sự cổ vũ rất lớn cho phần đông con gáiđộc thân đang khổ sở.”
“Tố chất, chú ý tố chất! Tớ như thế này thì làm sao?Dù sao chờ tớ tóm được Tiểu Tây tới tay, tớ sẽ là người đầu tiên của Bắc Đạipose ảnh lên BBS.”
“Hắc hắc, vậy cậu rất có thể chỉ cần làm một lần đãthành công. Hiện nay trên mạng mắng chửi sinh viên rất hăng hái, mắng Bắc Đạilại càng oanh liệt. Ảnh của cậu nhất định có thể được đăng lại vô số lần, tiêuđề là >.”
Tôi bị chọc cười ha ha, quay đầu lại thấy Phương DưKhả đã bắt đầu cài đặt các loại phần mềm. Cậu ta hỏi tôi: “Bình thường dùng QQhay MSN?”
“QQ, ủng hộ hàng nội!”
“Bình thường dùng outlook hay trực tiếp gửi tới hòmthư 163?”
“Cái nào tiện thì dùng cái đó đi. Chưa bao giờ từngdùng outlook.”
“Quen dùng chương trình duyệt web nào?”
“Tùy ý.”
“Quen dùng chương trình media nào?”
“Tùy ý.”
…
Tôi nghĩ cậu ta cố ý, cứ khoe khoang nữa đi.
Vương Tiệp bên cạnh vừa nghe vậy, bật người tới trướcmặt Phương Dư Khả: “Xin chào, cậu giúp tôi xem cái máy tính được không? Gần đâylên mạng có chút lâu, tôi nghi bị trúng virut.”
Phương Dư Khả gật đầu nói: “Diệt virut phải tốn chútthời gian, chờ tôi một chút, tôi giúp cô ấy cài thêm một số chương trình.” Nóixong lại nói với tôi: “Bình thường cô chỉ xem tiểu thuyết online thôi phải không?Có thể dùng thunderbolt hoặc BT, nhưng có chút hại cho máy tính, vì vậy—”
Tôi ngắt lời cậu ta: “Nói cũng vô dụng, một chút tôicũng không hiểu. Cứ cài một cái dùng được là được.”
Phương Dư Khả không đếm xỉa đến tôi nữa, đi tới bênmáy tính của Vương Tiệp bắt đầu chuyển đi chuyển lại.
Khi cậu ta trở về bắt đầu kiểm tra máy tính của tôithì BT cũng cài đặt xong. Tốc độ internet của Bắc Đại thật là nhanh nha. Tôi gõmột địa chỉ, quay đầu nói với Phương Dư Khả: “Cậu xem có phải rất đơn giảnkhông? Cài đặt xong là có thể lướt web.”
Phương Dư Khả không để ý đến tôi, chỉ ngơ ngác nhìnmàn hình một chút, rồi lại nhìn tôi một chút.
Trên màn hình, một nam một nữ trần trụi giãy dụa trêngiường, bộ phận then chốt nhìn không sót một thứ gì. Tôi lại càng hoảng sợ, vộivã đứng dậy, con chuột cũng bị hất xuống đất.
Trong máy tính còn truyền đến tiếng “Come on!” vàtiếng rên rỉ.
Gương mặt tôi văn vẹo. Mấy người bạn cùng nghe tiếngđi về phía tôi. Lúc này tôi mới phản ứng lại, vội vàng nhặt chuột lên, địnhđóng màn hình. Nhưng tay tôi run quá lợi hại, không cách nào bấm chính xác cáinút hồng hồng kia.
Gã đàn ông trên màn hình hoa hoa lệ lệ bắn ra, đoạnphim cũng kết thúc, dài tổng cộng một phút mười giây.
Miệng tôi có chút khô, thanh thanh cổ: “Chẳng tráchtải nhanh như vậy, thì ra file nhỏ như vậy, rất nhanh, ha ha.”
Phương Dư Khả không nói gì.
Lúc này tôi mới ý thức được lời vừa nói rất dễ gâyhiểu lầm: “Ý của tôi là, tôi vốn không biết là file nhỏ như vậy. Cũng khôngphải, ý của tôi là tôi cũng không tiếc nuối, tôi cũng không muốn thời gian dàihơn. A, cũng không phải, ý của tôi là, sau này tôi không bao giờ tải file filmnhỏ như vậy nữa.”
Phương Dư Khả rốt cuộc nhịn không được bật cười.
“Đồ ngốc.” Phương Dư Khả cười cười, vòng qua tôi đi tớitrước máy tính, chặn địa chỉ đó vào giúp tôi. Lại cúi đầu nói: “Chuyện này, cóphải cũng là trời biết, đất biết, cô biết, tôi biết không?”
Tôi gật đầu.
Phương Dư Khả bỗng nhiên hiếm khi nào dịu dàng nói:“Tình trạng như vậy rất nhiều. Sau này đừng tùy tiện tải cái gì, muốn xem cáigì thì nói với tôi. Tôi tải rồi gửi cho cô là được. Trước đây tôi dùng MSN, giờđổi thành QQ đi. Ai~.”
Lỗ tai tôi có chút nóng nóng. Trước đây cậu ta ba hoalắm lời, tôi đều biết cách phản ứng. Nay thoáng cái lại trở nên dịu dàng nhưvậy, tôi có chút thích ứng không kịp, huống hồ trọng tâm câu truyện lại vì đoạnphim vừa rồi.
Khi tôi quay lại Phương Dư Khả đã đăng kí QQ xong. Cậuta vừa nhìn thấy tôi lại khôi phục lại vẻ sát thủ mặt lạnh: “Số QQ của cô?”
Tôi viết dãy số xuống cho cậu ta, cậu ta thêm địa chỉvào. Cái tên “Cô gái kim cương xinh đẹp vô địch” trở thành một trong những bạntốt của cậu ta. Tôi nhìn tên của cậu ta “Tim đập.”
Ai~, tôi van cậu đừng có đặt cái tên có tính chất sựkiện như vậy được không? Xem một đoạn phim ấy làm cho cậu tim đập đến mức ngaycả QQ cũng đặt thành thế này? Có lẽ sau này mỗi lần lên QQ sẽ nhớ đến trò cườivừa rồi. Sỉ nhục nha, thật sỉ nhục nha!
Vì vậy tôi vô cùng dũng cảm nói: “Loại phim này tôi đãxem nhiều rồi, đàn ông con trai như cậu tim đập cái gì? Mau sửa lại tên đi.”
“Cô đừng có quan tâm, đây là tự do của tôi.” Phương DưKhả nhỏ nhen nói. “Ai đấy cũng biết xem phim X cơ đấy.”
Tôi cảm giác da trâu của mình bị người ta chọc bục, cóchút xấu hổ, đành phải nói: “Tôi nói là loại chuyện này tôi đã thấy. Nam nữhoan ái, cá nước thân mật thôi, là chuyện sớm hay muộn.”
Chu Lỵ không biết đi tới từ lúc nào, vừa nghe được lờicủa tôi liền khó tin liếc tôi một cái, rồi lại nhìn Phương Dư Khả, rốt cuộckhông nhịn được: “Lâm Lâm, buổi tối cậu làm gì? Có phải xảy ra chuyện gì không?Cùng ai? Người kia sao? Người kia sao?” Cô ấy dùng cách thức của Quỳnh Dao, ômlấy hai tay tôi lay lay.
Tôi bị cô ấy lay có chút choáng váng: “Cái gì, cái gìvậy? Cái gì cũng không xảy ra. Vừa mới xảy ra một chuyện mà bình thường khôngthể nào xảy ra. Tớ chỉ thuận tiện bình luận vài câu thôi.”
“À.” Chu Lỵ có chút thất vọng, bỗng nhiên như nghĩ đếncái gì, nói với Phương Dư Khả, “Lâm Lâm là một người rất truyền thống, cậu đừngvì mấy câu vừa rồi của nó mà động lòng nha. Đúng không, Lâm Lâm?” Sau đó lại tựthay Phương Dư Khả trả lời: “Nhưng cũng chẳng có ai sẽ động lòng được vì nóđâu.”
Tôi bị đánh bại hoàn toàn, giơ tay đầu hàng nói: “Trờixanh a, xin cho con được chết toàn thây.”
Phương Dư Khả cười cười không nói gì, chuẩn bị thu dọnđồ đạc ra về. Để cảm ơn cậu ta lăn qua lăn lại nửa ngày giúp tôi, tôi quyếtđịnh mời cậu ta xuống căn tin ăn trưa để cảm ơn. Vừa đi đến cổng ký túc xá, tôiđã nghe thấy giọng nói quen tai: “Dư Khả, sao cậu lại ở đây?” Tôi quay đầu lạinhìn, là Như Đình.
Trời xanh a, vì sao ngay cả toàn thây ông cũng khôngđể cho tôi? Ông không biết loại gặp gỡ ngẫu nhiên này sẽ tạo thành oán niệmcàng nhiều sao?
Tôi vội vàng cười nói với Như Đình: “Chuyện này à, hômnay mình mượn Phương Dư Khả nhà cậu dùng một lát, mình không biết gì về máytính vì vậy phiền toái cậu ta mua giúp mình. Còn chua kịp mời cậu ta một bữacơm nha. Cải lương không bằng bạo lực, không bằng mấy người chúng ta cùng đi ănmột bữa rau dưa đi.”
Như Đình ra vè bỗng nhiên hiểu ra: “A, Dư Khả rất lợihại về máy tính. Đi chứ, ăn ở đâu a? Mình cũng đang định đi gọi Dư Khả, mìnhchủ trì cho cậu nhé.”
“Chủ trì đi, chủ trì đi. Cậu chủ trì mình cam tâm tìnhnguyện.” Tôi ha ha cười. Trong lòng tôi lại đang đọng máu, vừa mới mua một cáimáy tính lại đã bị người ta chủ trì, đây là cái phận gì nha. “Địa điểm tiểu thưcậu định là được.”
“Được, hai người đều là người phía nam, vậy chúng tađi Tô Chiết Hối đi, cách đây cũng không xa. Bắt xe mất mười phút là đến.”
Khốn! Thật sự chủ trì tôi đấy phải không? Đàn ông nhàcô cũng đáng giá quá đi, thời gian nửa ngày bằng tiền cơm ở Tô Chiết Hối? Tôimạnh mẽ giả bộ cười: “Được, vậy đi Tô Chiết Hối.”
Phương Dư Khả bỗng nhiên nói: “Tôi đói bụng, tùy tiệnăn gì đấy đi, đi xa như vậy làm gì? Trực tiếp xuống căn tin là được. Tôi muốnnếm thử cá hấp ở đó.”
Không hổ là đồng hương nha, hiểu ý, rất hiểu ý. Tôilàm bộ khó xử: “Vậy làm sao bây giờ? Mình thế nào cũng được.”
Như Đình nhìn Phương Dư Khả một chút, sắc mặt có vẻmất hứng, nhưng vẫn nói: “Vậy đi căn tin đi.”
Vì vậy, ba chúng tôi đi xuống căn tin.
Giữa trưa mười hai giờ, căn tin rất náo nhiệt. Trongđám người đông như vậy, tôi tập tủng tìm một đôi sắp ăn xong. Tôi nhìn bọn họchằm chằm, nhìn đến mức bọn họ không chịu nổi nữa, cấp tốc ăn xong rồi rời khỏibàn. Khi đi qua cô gái kia còn nói: “Không để người ta ăn cơm sao? Nhìn chằmchằm như chưa thấy cơm bao giờ vậy.” Tôi coi như không nghe thấy, nhanh chóngrút ra một chuỗi chìa khóa vất lên bàn, tuyên bố chủ quyền của tôi với cái bàn.Tôi vẫy vẫy tay về phía Phương Dư Khả và Như Đình ở xa xa, ra hiệu cho bọn họlại đây. Như Đình uyển chuyển đi tới như đi trên thảm đỏ.
Tôi chân chó chờ Như Đình ngồi xuống rồi nịnh nọt hỏi:“Muốn ăn gì?” Thật ra tôi rất muốn phỉ nhổ chính mình. Người ta diện mạo hơicao quý chút thôi, làm gì tôi phải hèn hạ lấy lòng cô ta? Tôi giống nha hoànlắm chắc? Tôi cũng chẳng làm gì có lỗi với cô ta, nhiều lắm cũng chỉ chiếm dụngPhương Dư Khả nửa ngày thôi, có đến mức ấy không?
Như Đình nhẹ giọng nói: “Cái gì cũng được, chỉ cầnkhông có hành không có gừng là được.”
Khốn! Tất cả mọi thứ đều có hành và gừng, cô có biếtkhông? Ngài quả thật là không kén chọn ha.
Ngay cả giọng nói của tôi cũng thật mượt mà, “Vậy cậuchờ một chút, mình xếp hàng mua.”
Phương Dư Khả đứng dậy, nói với tôi: “Tôi đi cùng cô.Một mình cô sao bê được cho ba người?”
“Hai người ngồi đi, tôi đi là được, chắc chắn mang vềđầy đủ.” Tôi dùng chân cũng phải mang về đủ, nếu cậu giúp tôi bê, vứt vị tiểuthư này sang bên cạnh, cái này còn phải nói rõ ràng nữa sao?
Phương Dưa Khả coi lời tôi nói như vào tai này ra taikia, không quay đầu lại đi đến trước quầy bán vé.
Tôi nhìn sắc mặt Như Đình cực kì xấu. Tôi không dámnhiều lới, nhanh chóng xếp hàng mua cơm. Phương Dư Khả hỏi tôi: “Cô muốn ăngì?”
“Tùy ý.” Tôi lơ đãng nói.
“Không có món gì tên là tùy ý.” Phương Dư Khả bắt bẻ.
Tôi đành phải chọn mấy món không hành không gừng: canhcải mộc nhĩ, cần tây xào bách hợp, khoai tây ngâm dấm, trứng xào cà chua.
Phương Dư Khả liếc mắt nhìn tôi: “Cô thật sự đổi sangchủ nghĩa ăn chay sao?”
“Nói nhảm, kia chẳng phải người nhà cậu muốn ăn sao?”
Phương Dư Khả có chút không vui: “Cô sao biết ngườinhà tôi muốn ăn gì?” Khi đến lượt, cậu ta nói với đầu bếp: “Đầu bếp, cho haiđùi gà, một phần thịt kho tàu, một phần gà xào xả ớt, một phần trứng xào càchua, một phần canh cải mộc nhĩ.” Sau đó cậu ta đút phiếu ăn vào máy.
Tôi rút phiếu ăn của cậu ta ra: “Không phải đã nói tôimời sao?”
“Tôi nói rồi, không quen để con gái mời.”
“Tôi không mời cậu, tôi mời Như Đình, tiện thể cho cậuăn ké vài miếng thôi, được chưa?”
Phương Dư Khả không còn biện pháp nào khác, cuối cùngphải thỏa hiệp.
Khi hai chúng tôi mang đồ ăn chờ lại bàn, Như Đình đãgần như không chờ được nữa, lại cũng không tiện nổi giận, đành phải nói: “DưKhả, mình hơi khát, cậu đi mua gì uống đi.”
Phương Dư Khả hỏi tôi: “Cô uống gì? Cùng đi mua.”
Tôi lắc đầu.
Phương Dư Khả đứng dậy đi mua đồ uống.
Như Đình bắt đầu rút giấy ra lau bàn: “Dư Khả thíchsạch sẽ, nhất định sẽ ngại bàn bẩn.”
Tôi nghĩ lại, Phương Dư Khả cũng từng lấy giấy lau mặtbàn trong nhà khách như thế. Người nhà này đều cuồng sạch sẽ. Vợ chồng, đúng làvợ chồng a, không phải người một nhà không đi vào cùng một cánh cửa.
Như Đình thấy tôi không có phản ứng gì, đành phải nóitiếp: “Cậu có thấy Dư Khả đối xử với cậu rất đặc biệt không?”
Tôi không biết lời này là hỏi dò hay hỏi vặn hay nghihoặc, nghĩ là đáp sai sẽ càng dẫn tới phiền tới lớn hơn nữa, đành phải hỏingược lại: “Cậu nghĩ sao?”
“Mình nghĩ cậu ấy là một người tốt, đối với ai cũngđều rất nhiệt tình.” Như Đình tiếp tục lau bàn của cô ta.
Ha ha, nếu Phương Dư Khả là người tốt, vậy thiên hạchẳng có ai dám xưng là kẻ xấu rồi. Nhưng cũng không thể đả kích như vậy, tôiđành phải tiếp tục nói: “Phải không? Là người có thể tin cậy chăng. Mẹ mình nhờvả cậu ta, có thể cậu ta cũng có áp lực. Ha ha. Cậu ta đối xử với người khác cóđược hay không, mình cũng không biết a. Nhưng cậu ta cũng có khí chất làm ngườitốt.” Nói xong, chính tôi cũng thấy buồn nôn. Cái gì gọi là có khí chất làmngười tốt? Mắt sáng? Mũi cao? Răng trăng? Tôi bắt đầu cố gắng nở nụ cười.
Phương Dư Khả cầm đồ uống trở lại, đưa Như Đình chaitrà xanh, mua nước khoáng cho tôi và cậu ta. Đây là phân biệt giữa bạn gái vàbạn bè nha. Phương Dư Khả hỏi: “Hai người cười cái gì vậy?”
Như Đình nhấp một ngụm trà: “Lâm Lâm nói cậu có khíchất làm người tốt.” Ai~, xem ra thục nữ là trời sinh, nếu tôi khát, tôi nhất địnhsẽ như trâu uống nước, sao có thể nhâm nhi từng ngụm nhỏ như thế?
Phương Dư Khả buồn cười hỏi tôi: “Từ đâu nhìn thấy làtôi có khí chất?”
Tôi không cần nghĩ ngợi: “Từ mắt kính của cậu nhìn ra,cậu có khí chất và tiềm năng làm người tốt, tuyệt đối như vậy!”
Như Đình cười cười: “Dư Khả, vậy cậu bỏ mắt kính rachính là người xấu rồi.”
“Tôi không thể tùy tiện tháo mắt kính xuống, sợ tôiđẹp trai quá sẽ dọa người.”
Tự yêu mình đi, tự yêu mình đi, không tự yêu mìnhkhông được hay sao.
Ngoại trừ đôi mắt phòng bị của Như Đình, bữa cơm nàycoi như tôi ăn tương đối vui vẻ. Đùi gà béo vừa vặn, thịt kho tàu mặn nhạtthích hợp. Tôi bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Phương Dư Khả: “Không phảicậu muốn ăn cá hấp sao?”
Phương Dư Khả ngây người, một lát sau mới nói: “Bánhết rồi, lần sau đi.”
Như Đình ngang ngạnh hỏi: “Dư Khả, cậu đổi tính ăn cátừ khi nào vậy?”
Phương Dư Khả không để ý đến cô ta.
Tôi cảm thấy giữa hai người từng trận gió lạnh, cứ nênchuồn đi cho an toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]