Cuộc sống sinh viên năm thứ nhất cứ như vậy bắt đầu.
Từ khi bắt đầu đi học, tôi luôn thích những bài giảngđầu tiên. Vì sao ư? Bởi vì thầy giáo sẽ không giảng những đề tài chính, khôngnói đề tài chính thì sẽ không phải động não. Nhất là những môn chuyên ngành,thầy giáo nói tiếng Đức là loại ngôn ngữ thế nào, ở Đức bọn họ đã gặp nhữngchuyện thú vị gì, toàn những chuyện vặt vãnh mà nói suốt mấy giờ. Tôi thật sựbội phục sức thổ lộ của thầy giáo, chỉ hận không thể dính lên mặt chữ “đỉnh”hay “Đồng Mác” hay “đánh dấu” các loại, dĩ nhiên tôi đặc biệt tán thành vớithầy giáo: cả một học kì ngài cứ tiếp tục như vậy đi.
Nhưng trên thực tế, từ bài học thứ hai, chúng tôi lậptức biến thành học sinh nhà trẻ. Mọi người bắt đầu vây quanh một đống chữ cáiluyện phát âm, thông thường, một chữ cũng phải xoắn xuýt cả nửa ngày trên lớp.Càng muốn chết hơn chính là, trở lại kí túc xá, lập tức phát hiện tầng ngoại ngữđang luyện tập, nơi nơi đều nghe được những âm tiết như “A—”, “B—”, các loại từvô nghĩa. Nếu có người vào tầng của chúng tôi còn tưởng đi nhầm vào bệnh việntâm thần.
Tôi rất suy sụp nghĩ: truyền thuyết kể rằng người từBắc Đại ra đều bị điên, có phải xuất phát từ đây?
Cảm giác mới mẻ đối với trường mới đã tiêu tan gần nhưkhông còn, tháng đầu tiên vội vã trôi qua.
Tôi bắt đầu quen với những hoạt động điên cuồng chiêumộ tân sinh viên của những câu lạc bộ, quen với tiếng rao như sấm của “chú bánhbao”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741652/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.