1
Mưa rào mùa hạ là một ban nhạc đầy ngẫu hứng.
Sấm rền, chớp giật cái là bắt đầu ràn rạt trút nước xuống sân khấu, mà nào có biết nghĩ, biết báo trước cho ai, chỉ cốt sao mình vui, mình thoải mái là được.
Tiếng mưa nối tiếng sấm cả phút rồi mà bàn ăn vẫn lặng ngắt như tờ.
Danh ngôn có câu: “Binh bại như núi lở”.
Vương Tướng quân giây trước còn hả hê đắc ý, giây sau đã cầu bất cầu bơ.
“Tìm không thấy tớ à?”
Một câu ngắn ngủi đủ để tống cô vào thiên lao tăm tối.
Thiếu khanh của Đại lý tự đứng ngay bên ngoài, hằm hằm tra khảo: “Tướng quân ơi là tướng quân, không phịa ra được câu nào hợp lý thì ti chức đành khép ngài vào tội khi quân phạm thượng nhé.”
“Nhà ngươi đi mà khép!” Vương Tướng quân tự học cách buông bỏ.
“Còn ngoan cố!” Thiếu khanh Đại lý tự lườm cô, “Tướng quân còn không rõ hoàn cảnh của mình ư?!”
Vương Tướng quân đang mắm môi mắm lợi thì đột nhiên một bàn tay không biết từ đâu chui qua song sắt nhà tù.
Bàn tay ấy cầm điện thoại, màn hình hiển thị danh sách thành viên của một nhóm WeChat. Trong ô tìm kiếm từ khoá là cụm “13 Toán”, thành viên đầu tiên được liệt kê bên dưới là:
“13 Toán – Trà An Ổ”
Chủ nhân của bàn tay nói: “Tìm tớ bằng tên này ấy.”
Nhìn màn hình trước mặt, Vương Tử Chu sượng trân mất một lúc.
Gì vậy trời? Hoá ra group cựu sinh viên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-ngheo-vuot-kho/3003539/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.