Mấy ngày hôm sau Nguyên Huỳnh rất ngoan ngoãn mà nghe giảng.
Khiến giáo viên nào cũng bị khiếp sợ, luôn cố ý mà liếc mắt về phía bàn bọn họ, trên mặt toàn là biểu tình không thể tin được.
Cậu và Ngô Thời Du hiếm có được mà ngồi chung với nhau rất hoà thuận, giữa hai người lần đầu tiên có bầu không khí hài hoà như thế này.
Nguyên Huỳnh ngoan ngoãn nghe giảng, còn rất siêng năng làm được vài tờ đề cương.
Ngô Thời Du một bên tự làm việc của hắn, một bên cứ lâu lâu lại nhắc nhở vài chỗ mà cậu làm sai.
Nguyên Huỳnh im lặng nghe hắn nói rồi chỉnh sửa lại, không còn khó chịu hay cứng đầu như trước nữa.
Kỳ thi đầu năm này vốn cũng không quan trọng lắm, chỉ là hình thức để thầy cô kiểm tra và ôn tập lại kiến thức cũ mà thôi, thậm chí điểm này cũng sẽ không được ghi lại.
Nhưng Nguyên Huỳnh vẫn rất chăm chỉ, nếu đã cá cược với Ngô Thời Du rồi thì hoặc là không làm hoặc là đã làm thì phải làm tới nơi tới chốn, nó cũng không ảnh hưởng gì tới bản thân cậu.
Lại qua thêm một tiết nữa.
Nguyên Huỳnh mệt mỏi nằm vật ra bàn trong giờ ra chơi, học hành thật sự quá sức với cậu, đúng là học 'hành' mà, hành cậu tới mức sống dở chết dở.
Ngô Thời Du nhìn cậu nói: "Sao rồi, mới có một chút mà đã chịu hết nổi rồi sao."
Nguyên Huỳnh: "Hờ, vậy cậu muốn đánh cầu lông thử không?"
Hắn phụt cười: "Lần sau đi, hôm nay tôi bận rồi."
Nguyên Huỳnh ngồi dậy liếc hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-gioi-moi-ngay-deu-bam-theo-dai-ca-truong/268095/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.