"Đại ca, đại ca cứu tao." Tiếng hét của Trịnh Đức Anh vang vọng trong căn phòng.
"Biết rồi đợi chút."
"Nhanh lên, nó không chịu tha cho tao kìa."
"Nghe rồi, mẹ mày hối quài." Giọng Nguyên Huỳnh nghe cũng rất gấp gáp.
Trong lúc bọn họ đang tập trung cao độ vào game, cửa phòng bỗng được mở ra.
Ngô Thời Du lẳng lặng bước vào, hắn mặc bộ đồ thường ngày đúng với lứa tuổi.
Bình thường hắn đã trông rất cao lớn so với bạn cùng khối, bây giờ còn mặc áo khoác dày trông càng đô to hơn.
Hắn im lặng bước tới phía sau Nguyên Huỳnh nhìn cậu chơi game, không lên tiếng quấy rầy.
Nguyên Huỳnh tập trung quá mức, thật sự không phát hiện ra có người đứng phía sau cậu.
Hết trận này đã là mười phút sau.
Nguyên Huỳnh dựa vào lưng ghế thở phào, cậu cầm điện thoại lên xem giờ, đã gần ba mươi phút kể từ khi Ngô Thời Du nói hắn sẽ đến rồi, cũng không biết bây giờ đang ở đâu.
Cậu định gửi một tin nhắn cho Ngô Thời Du, còn chưa kịp bấm nút gửi thì bỗng nhiên có người la lên một tiếng.
"A, Văn trạng nguyên, sao, sao cậu lại ở đây...?"
Nguyên Huỳnh bất ngờ quay phắt đầu lại, thấy Ngô Thời Du thật sự đang ở đây, cậu bị doạ cho giật mình xém làm rớt cả điện thoại.
Ngô Thời Du ung dung nhìn cậu: "Sao giật mình vậy?"
Nguyên Huỳnh cũng muốn hỏi mình sao lại giật mình như vậy đây, rõ ràng khi nãy có người đột nhiên la lên cậu cũng không cảm thấy gì, vậy mà khi gặp hắn lại giật mình tới vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-gioi-moi-ngay-deu-bam-theo-dai-ca-truong/268096/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.