"Bang" một tiếng, là âm thanh đầu của Lâm Thiên Tây đập vào kính thủy tinh.
Sau đó đầu cậu tựa vào trong góc rồi bất động.
Cố Dương đang đập cửa kính dừng tay lại: "Anh ta làm gì vậy?"
Động tác này quá đột ngột, mới nhìn còn tưởng rằng Lâm Thiên Tây đang tự hại mình.
Tông Thành nói: "Hôn mê rồi."
"Hôn mê?" Cố Dương hơi đứng lên: "Vậy thì nhanh đi giúp đỡ á!"
Nói còn dứt lời cậu ta đã chạy đi.
Tông Thành nhìn về phía Lâm Thiên Tây, gương mặt cậu thiếp đi dựa vào cửa kính giống như chú chim non, tóc đen như mực che khuất trán cậu một cách ngoan ngoãn, hơn nửa mặt chôn trong bóng tối, chỉ có thể thấy rõ một con mắt đang nhắm chặt, dưới mắt là lông mi rủ xuống làm hiện ra cái bóng nhỏ hình rẻ quạt.
So với khi đang thức thì khác một trời một vực.
Tông Thành yên lặng ngồi một giây, hai giây, nâng một tay lên đè phần gáy lại, đứng lên từ chỗ ngồi.
Nhân viên phục vụ trong tiệm lẩu nghe được động tĩnh cũng chạy tới xem tình hình, phát hiện ra có người đứng nôn ở ngoài cửa hàng, người trong cuộc đã ngã vào trong góc cách đó nửa mét.
Cố Dương đứng ở đó kéo Lâm Thiên Tây, nhưng cái người đang bị ngất này nặng đến kinh ngạc, cậu ta kéo mấy lần cũng chỉ khiến Lâm Thiên Tây xê dịch một chút.
"Trời ạ, sao nặng vậy, anh ta nhìn rất gầy đó nha..." Lại gắng sức khiến cho mặt cậu ta đỏ lên.
Tông Thành thanh toán hóa đơn cho nhân viên xong, đi tới, vứt cặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/1153983/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.