Tông Thành một tay cầm cặp bước ra khỏi trường, liếc mắt đã thấy bên vỉa hè có người ngồi xổm ở đó, tai đút tai nghe chơi game dưới gốc cây.
Hắn đi tới, dùng chân đá giày của người kia.
Người ngồi xổm ngước khuôn mặt trắng nõn lên nhìn, vừa thấy là hắn, liền lấy tai nghe xuống: “Anh? Sao anh lại ra đây?”
Tông Thành nói: “Không phải muốn anh chở đi à?”
“Không cần chở đâu.” Cậu ta đưa tay vào túi móc ra vé tàu cao tốc ra: “Em mua vé tàu rồi, chúng ta đi thôi.”
Chiếc vé tàu hắn cầm trên tay ghi tên: “Cố Dương.”
Tông Thành cầm lấy xem thời gian, thấy còn sớm thì đưa lại nói: “Vẫn còn sớm, đi ăn cơm trước.”
Cố Dương cất vé vào túi áo: ” Những tiết sau anh không học sao?”
“Xin nghỉ rồi.” Tông Thành đi lên phía trước: “Dù sao đều học qua rồi.”
Cố Dương đuổi theo, nói như ông cụ non: “Em đã nói là anh không cần tới đây sớm đâu, tuy rằng Bát Trung không bằng trường trước đây của anh, nhưng đối với địa phương nhỏ này đã là tốt lắm rồi, mà anh bây giờ đã lên cấp ba, lúc này không thích hợp chuyển trường tiếp….”
Tông Thành cũng không ngoảnh lại: “Muốn ăn cái gì đây?”
Cố Dương lập tức bị đánh lạc hướng, tùy ý phất tay: “Ăn cái gì ngon một chút, dù sao anh cũng mới đến đây thôi.”
Tông Thành cầm cặp vác lên vai: “Được.”
Trong hành lang tràn ngập mùi thơm của thức ăn, là truyền ra từ nhà của người khác. Không biết là lầu trên hay lầu dưới xào rau, tiếng chảo và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/1153982/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.