Lâm Thiên Tây nhìn gương, trên trán quả nhiên có một vết đỏ lớn, cũng sưng to.
Cậu thở dài, xé một miếng băng cá nhân rồi dán lên.
Khá lắm, không đánh nhau mà ngày nào cũng bị thương, mẹ nó này là cái số chó má gì, lại còn đều là ngã xuống ngay trước mặt kẻ họ Tôn nào đó, mất mặt.
Điện thoại đặt trên bồn rửa mặt, Vương Tiếu lúc đưa cậu về nhà thì đi luôn, lúc này lại gọi điện tới, cậu vừa vào phòng vệ sinh bèn tiện tay để lên đó rồi mở loa lên.
Vương Tiếu nói: "Anh Tây này, em cũng chở anh về rồi, chẳng lẽ anh lại không thể kể cho em nghe tại sao anh lại ở sân bay à?"
Lâm Thiên Tây đáp: "Đừng hỏi."
"Không đúng, anh không thể nào tự mình chạy đến đó được, có phải có người đi cùng anh không thế?"
"Đừng hỏi." Lâm Thiên Tây dọa nó: "Hỏi nữa thì nghỉ chơi."
3
"Vậy thì thôi." Vương Tiếu bất lực đầu hàng, thay đổi tone giọng, đề nghị: "Dù sao cũng muộn rồi, không thì anh đừng ngủ vội, chúng ta tìm chỗ nào chơi đi, để em gọi cho Tiết Thịnh với Tôn Khải."
"Không đi." Lâm Thiên Tây nói: "Anh đây còn phải đi học."
"..." Đầu dây bên kia tựa như vừa bị tát một cái, không lên tiếng nữa.
"Trả tiền xăng cho cậu sau." Lâm Thiên Tây cúp điện thoại.
Thành phố nhỏ này không có sân bay, cậu bị Tôn Thành vác đến sân bay ở thành phố bên cạnh, tuy khoảng cách không quá xa, nhưng đối với cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512506/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.