Chương trước
Chương sau
Dưới sự chỉ đạo của nhỏ Linh, tôi và thằng Cương bắt đầu tập nhảy theo một đoạn video trên mạng. Hôm nay là buổi tập thứ hai của tôi và nó, địa điểm tập ở nhà tôi. Mới hơn hai giờ, nó đã nhấn chuông inh ỏi, phá làng phá xóm, ép tôi phải xuống mở cửa cho nó. Hai đứa đứng cãi nhau một hồi ở cổng rồi mới lục tục kéo nhau vào phòng khách.

Tôi mở laptop, bật video để hai đứa xem lại một lượt rồi mới bắt tay vào tập. Toàn những đứa ngu văn nghệ, không hiểu gì về "múa may quay cuồng" nên đạp vào chân nhau và ngã không biết bao nhiêu lần. Tôi phải kiềm chế lắm mới ngăn được bản thân không xông vào túm cổ quật nó xuống sàn vì tội đạp liên tiếp vào chân tôi.

- Thế này nhé, tao đi trước, mày đi sau xong mày kéo tay tao rồi xoay người tao đối diện với mày, hiểu chưa? – Tôi giảng giải.

- Ờ ờ, xong thế nào nữa? – Nó ngơ ngác hỏi tiếp.

- Xong tao úp hai tay vào má mày, rồi thêm động tác chân nữa.

- Thế đợi tí đã. – Nó nói vội.

- Làm gì? – Tôi nhíu mày.

- Tao đi mua thuốc chống nôn đã. – Nó cười cười.

- Tao đạp mày chết tươi bây giờ thằng kia!

Tôi tức tối hét ầm lên, túm tóc nó đánh lia lịa. Hai đứa đuổi nhau mấy vòng quanh nhà, tôi ngứa tay đánh thằng Cương thêm mấy trận nữa rồi mới hài lòng dừng lại.

- Làm gì mà ầm ĩ thế?

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ở đằng sau, tôi và thằng Cương cùng quay ra nhìn, chợt thấy hắn đang đứng tựa lưng vào vách cửa, mắt nhìn chúng tôi đăm đăm.

- Anh lại sang đây làm gì thế? – Tôi chống nạnh, thở gấp, bắt đầu với câu hỏi quen thuộc của mình.

- Sang chơi với con Rô. – Hắn thản nhiên đáp rồi nhấc con Rô đang vẫy đuôi te tởn ở bên cạnh lên, ôm vào lòng sau đó thản nhiên đi vào nhà, gật đầu đáp lại lời chào của thằng Cương rồi ngồi xuống sofa.

- Thế anh ra chỗ khác chơi với nó đi, em với bạn còn phải tập văn nghệ.

- Nhưng anh thích ngồi đây, ngồi đây mới êm, Rô nhỉ? – Hắn híp mắt nhìn con Rô, cười trâng tráo rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói với vẻ thờ ơ. – Anh ngồi đây thì ảnh hưởng gì đến hai đứa, cứ tập đi.

Biết không thể cãi lại được hắn, tôi quyết định mặc kệ, quay sang nói với thằng Cương:

- Tập tiếp đi không muộn. Cấm mày xúc xiểng tao.

- Ờ ờ. – Nó gật gù.

Mười phút trôi qua, tôi không biết mình đã phải kiềm nén đến thế nào mới ngăn bản thân không bổ vào mặt thằng Cương mấy phát. Nó gần như quên sạch động tác, luống cuống đạp liên tiếp vào chân tôi, thậm chí còn không dám nắm tay tôi. Cứ mỗi lần có động tác phải nắm tay là nó lại run bắn lên, mắt len lén liếc về phía sofa. Đến đoạn tôi phải úp hai tay vào má nó, vừa chuẩn bị vươn tay lên, nó chợt lùi về sau một bước rồi hụt chân ngã sõng soài ra đất.

- Mày làm sao thế Cương? – Tôi chống hai tay vào hông, bực bội nhìn nó hỏi.

Thằng Cường khẽ cười trừ, gãi đầu gãi tai rồi lồm cồm bò dậy, kéo tôi ra một chỗ rồi hất mặt về phía hắn, thì thào:

- Kia là ai thế?

- Hửm? Hàng xóm. Sao?

- Thật chỉ hàng xóm không?

- Tao nói phét mày làm gì. Mà sao đột nhiên mày hỏi thế?

- Tao có nên nói với lão hàng xóm của mày là tao vốn không coi mày như một đứa con gái không? Từ nãy đến giờ bị nhìn như thế tao hãi lắm, nếu ánh mắt có thể giết người thì tao chết được hơn chục lần rồi đấy.

- Nói linh tinh cái gì thế? – Tôi đánh mạnh vào vai nó một cái, vừa nói vừa quay đầu lại nhìn hắn, hắn đang ngồi xếp bằng tròn trên ghế sofa, ôm con Rô trước ngực, nhìn tôi cười hiền lành như một thiên thần, giống như đang phản bác lại lời buộc tội của thằng Cương.

Tập thêm được 15 phút, thằng Cương kêu đau bụng và nhằng nhẵng đòi về, tôi không ép được nó nên đành đồng ý tạm dừng buổi tập ngày hôm nay lại. Khi tiễn nó ra cổng, nó còn nhìn tôi cười nhăn nhở:

- Bữa sau tập nhà tao đi, mắc công nắm tay mày cũng bị lườm, sởn cả gai ốc.

- Mày biến đi cho tao nhờ. – Tôi đạp nó ra ngoài rồi đóng cổng lại, quay người đi vào nhà. Hắn đứng tựa lưng vào cửa tự lúc nào, tay vẫn ôm con Rô, nhìn tôi cười vô cùng vui vẻ, cười xong lại uốn éo đi vào, trông chẳng khác gì một cây kẹo dẻo, miệng còn lẩm bẩm hát bài "Đi chăn bò".

Tôi nhìn theo cái dáng của hắn, tự thấy thương cho bản thân mình, tại sao xung quanh tôi toàn những tên đầu óc có vấn đề như vậy nhỉ?

...

Cuối cùng cũng đến ngày tổng kết cuối năm, sau mấy ngày tập luyện vất vả, tôi và thằng Cương đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, phối hợp ăn ý với nhỏ Linh, thu về một tràng pháo tay ròn rã cùng những tiếng huýt sáo ầm ĩ.

Sau khi thi xong, tôi thay quần áo rồi cùng thằng Cương lẻn về hàng lớp mình, tiếp tục theo dõi những tiết mục tiếp theo. Khi tôi còn đang tựa đầu vào vai nhỏ Phương, gật gà gật gù ngủ thì nó đột nhiên đứng phắt dậy, học theo mấy đứa xung quanh, hét ầm lên. Tôi giật mình, không kịp phản ứng, đầu đập xuống cái ghế nó ngồi, đau đến ứa nước mắt.

Phong ngồi ngay sau tôi, cậu ta vội vàng kéo tôi dậy rồi dùng bàn tay mát lạnh của mình xoa xoa trán tôi, cau mày lo lắng hỏi:

- Đau không?

- Đau lắm. – Tôi mếu máo nói rồi quay phắt đầu lên, lườm lườm cái lưng của nhỏ Phương nhưng nó nào có để ý đến tôi, lúc này sự quan tâm duy nhất của nó đã nằm ở trên sân khấu.

- Có cái gì hay ho chứ.

Tôi lầm bầm nhưng vẫn không nhịn được tò mò, rướn người lên nhìn rồi chợt giật mình trợn mắt lên khi thấy Thành Đông đang đứng trên sân khấu, khoác tay một chị gái rất xinh với mái tóc ngắn cá tính. Hắn mặc quần âu, áo sơmi trắng, bên ngoài khoác gilê đen, đẹp như hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh.

Chị gái bên cạnh nhìn hắn cười ngọt ngào rồi nương theo tiếng nhạc, bắt đầu cất cao giọng, tiếng hát trong vắt và cao vút làm mê mẩn cả khán đài. Hắn khẽ cười, nâng mic lên rồi hát theo, giọng hắn trầm, ấm, không quá hay nhưng khi kết hợp với giọng hát trong vắt kia lại tạo ra một âm thanh vô cùng tuyệt vời.

- Nhìn gì chưa Dương, anh Đông nhà mày đẹp trai khủng khiếp.

Nhỏ Phương lúc này mới ngồi xuống ghế, nó quay lại nhìn tôi, phấn khích kêu lên.

- Đông nào nhà tao? Vớ vẩn. Đúng là chỉ giỏi làm màu. – Tôi bĩu môi, làu bàu nói nhưng đôi mắt lại không tự chủ được, cứ dán lên sân khấu.

- Lại chả sướng quá đi còn chối. Nhìn đi, mày không mau giữ là mất đấy. – Nó nói rồi chỉ lên sân khấu.

- Tao thèm vào. – Tôi xì một tiếng rồi ngập ngừng hỏi nó. – Nhưng mà này... chị kia cũng học lớp 11 Toán à?

- Ừ, nổi tiếng phết đấy. Bông hồng gai của lớp 11 Toán, nghe nói có đến nửa già con trai trong lớp thích chị ấy. Người gì đâu vừa xinh vừa học giỏi lại còn cá tính nữa.

- Thế à. – Tôi cười gượng gạo, nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ kia, trong lòng chợt thấy hơi chua chua.

Thấy tôi lặng thinh không nói gì tiếp, Phương quay xuống, nhướn mày cười ngọt ngào:

- Nhưng mày yên tâm đi, tao dám cá anh Đông nhà mày không thích chị ấy đâu.

- Hắn thích hay không liên quan gì đến tao, vớ vẩn. – Tôi cau mày, làm ra vẻ thờ ơ nhưng lại không nhịn được, hỏi tiếp. – Mà sao mày biết?

- Trực giác. – Nó nhún vai, thản nhiên đáp. Tôi chưng hửng, xì một tiếng rồi lại tiếp tục dán mắt lên sân khấu, lần nào ôn Văn để kiểm tra nó cũng bảo ôn theo trực giác mà có lần nào trúng đâu.

Bài hát đang dần đi đến kết thúc, khi câu hát cuối cùng vang lên, khán giả bên dưới chuẩn bị vỗ tay chúc mừng thì chị gái kia đột ngột quay sang, thơm nhẹ vào má hắn một cái rồi mỉm cười thật rạng rỡ, không hề giấu giếm niềm hạnh phúc trên khuôn mặt.

Dường như quá bất ngờ trước hành động táo bạo ấy, cả sân trường trở nên im phăng phắc, vài giây sau, tiếng vỗ tay rào rào như pháo nổ vang lên, kèm theo đó là những tiếng la hét, huýt sáo ầm trời.

Hắn có vẻ bất ngờ trước hành động đột ngột vừa rồi, đôi mày khẽ cau lại nhưng chỉ trong giây lát, hắn lấy lại vẻ bình thường, mỉm cười nhàn nhạt, cúi đầu chào khán giả.

Tôi nhìn nụ cười dán trên môi hắn, lòng chợt dâng lên một cảm giác tức tối khó nói thành lời. Được gái xinh hôn chắc hắn thích thú lắm, cười tươi thế kia cơ mà. Sao tôi lại quên hắn là một tên cuồng hôn, biến thái số một nhỉ? Tôi, anh Tùng và giờ là chị gái kia, không biết đã có bao nhiêu người trở thành nạn nhân của hắn rồi?!

Tôi mím môi nghĩ thầm rồi tức tối đứng phắt dậy, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được bản thân không đã bay cái ghế trước mặt đi.

Thấy tôi đang định rời khỏi hàng, Phong vội vàng đứng dậy, níu tay tôi lại:

- Đi đâu vậy?

- Tôi ra ngoài chút, ở đây nóng quá. – Tôi bặm môi đáp, tay quạt phành phạch.

- Tôi đi với cậu.

- Không cần đâu, tôi muốn ở một mình, bây giờ tôi đang bực bội lắm, chẳng hiểu bị làm sao nữa.

- Tôi hiểu.

- Cậu làm sao mà hiểu được. – Tôi nhăn mặt đáp rồi lẩm bẩm nói thêm. – Chính tôi còn không hiểu nữa là...

Rồi không để Phong kịp nói gì, tôi khom lưng, cúi người lẻn ra ngoài, tự cách ly mình với buổi lễ tổng kết. Để không bị thầy cô nào tình cờ bắt gặp và lôi lên trước cờ, tôi đi ra sân vận động, đứng ngắm trời, ngắm đất, bứt lá cây và suy nghĩ mông lung.

Gần đây, tôi càng lúc càng không hiểu nổi mình, tôi thường giận dỗi vô cớ, tức tối vì những chuyện không đâu, mà hết thảy những chuyện ấy đều có liên quan đến hắn. Tôi tự đặt ra vô số lí do cho sự thay đổi của mình, do trời nóng, do dậy thì muộn, do mặt hắn ngứa mắt... nhưng tuyệt nhiên không phải vì thích hắn. Làm sao tôi có thể thích một người chẳng dịu dàng, chẳng ga lăng, chẳng đối xử tốt với tôi, lại còn suốt ngày bắt nạt, xúc xiểng tôi được. Người mà tôi thích tuyệt đối không thể xấu tính như hắn.

Tôi gật gù nghĩ thầm, ném cành xà cừ trong tay ra xa rồi hướng ánh mắt về phía mấy con chim bồ câu đang vỗ cánh phành phạch, mơ màng nghĩ lung tung. Sau lưng chợt vang lên những tiếng loạt soạt nho nhỏ, tôi nghĩ là Phong nên không quay đầu lại, nhấc chân đá đá ngọn cỏ, thở dài nói:

- Haizz, đã bảo cậu để tôi một mình mà.

- Gì đây, ra sân vận động để hẹn hò à?

Giọng nói nhừa nhựa quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình, quay phắt người lại, thấy hắn đứng ngay đằng sau, hai tay đút túi quần, tôi chán nản chép miệng, bụng rủa thầm một câu.

- Sao thế? Nhìn thấy anh thất vọng à? Hay đang chờ thằng khác? – Hắn nhíu mày, không hài lòng trước thái độ của tôi.

- Sao anh biết em ở đây? – Tôi nhăn mày hỏi.

- Chắc là thần giao cách cảm đấy. – Hắn đáp với vẻ cợt nhả.

- Anh nghĩ em tin chắc.

- Anh nói thật mà, chỉ cần là em, anh đều tìm ra dễ dàng, như thế không phải là thần giao cách cảm à?

- Nhảm nhí. – Nhìn nụ cười nửa đùa nửa thật của hắn, tôi lầm bầm nói rồi bĩu môi mỉa mai. – Mà anh ra đây làm gì, đáng lẽ anh phải ở bên cạnh bông hồng gai của lớp mình chứ.

- Bông hồng gai? Ai cơ? Yến Anh á?

- Ồ, ra là Yến Anh, người đẹp mà tên cũng đẹp nhỉ, lại còn hát hay nữa chứ. – Tôi lơ đãng đáp.

- Liên quan gì đến anh, sao đột nhiên em lại ghép anh với con nhỏ đó?

Hắn cau mày đáp, khuôn mặt hiện lên vẻ khó chịu, nhưng tôi chẳng hề để tâm đến điều đó, tiếp tục mỉa mai:

- Không thì ghép với ai? Hai người tình cảm thế cơ mà, lại còn nắm tay nắm chân rồi hôn nhau ngay giữa sân khấu nữa chứ.

Tôi vuốt tóc, cười khẩy, đảo mắt nhìn sang hướng khác, cố làm ra vẻ không bận tâm. Nghe tôi nói, hắn đờ người ra trong giây lát rồi chợt cong môi bật cười, đôi mắt sáng bừng lên như ánh sao. Hắn chậm rãi bước đến gần tôi, ghé sát khuôn mặt đẹp đẽ của hắn vào mặt tôi, chậm rãi nhả từng từ:

- Gắt quá đấy Dương, em đang ghen à?

Nghe thấy từ "ghen", tôi nhảy dựng lên như phải bỏng, vội vàng phản bác:

- Ai ghen? Ghen với ai? Anh đừng có suy đoán linh tinh.

- Thế sao em lại quan tâm đến việc anh nắm tay Yến Anh, thân mật với Yến Anh như vậy? – Hắn nheo mắt cười gian xảo, bước thêm một bước nữa, giữ lấy vai tôi, hỏi.

- Em... em giúp cái Hân tìm hiểu. – Tôi chống chế.

- Thật không? Em trở thành người chị tốt từ bao giờ thế? Trước đây em đâu bao đồng như vậy?

- Em...

- Sao? – Hắn nín thở, nhìn tôi đầy trông chờ.

- Em rảnh rỗi sinh nông nổi, hỏi linh hỏi tinh được chưa. Anh cứ coi như em chưa nói gì đi.

- Không được, hôm nay em phải nói rõ cho anh. Nói đi, có phải em đang ghen không? Có phải... em cũng thích anh một chút không?

Hắn bước thêm một bước nữa, cúi người nhìn tôi chăm chú, nụ cười gian xảo trên môi khép lại, mặt trầm xuống. Sự nghiêm túc trên khuôn mặt hắn khiến tôi có chút hốt hoảng.

- Anh đừng đứng sát như vậy. – Tôi nhăn mặt, đẩy đẩy vai hắn ra, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập binh binh liên hồi, mặt cũng đỏ bừng lên.

- Thế em trả lời đi. – Hắn cố chấp.

- Em nói rồi, em không ghen. – Tôi cau mày đáp.

- Nói thật đi Dương, tại sao em cứ trốn tránh thế?

Bị hắn dồn ép đến phát điên, tôi nổi giận đẩy mạnh hắn ra, hét lên:

- Em không ghen, cũng không thích anh, em ghét anh, rất ghét anh, câu trả lời đấy, anh hài lòng chưa?

Hắn bị đẩy về sau, đứng lặng thinh nhìn tôi, khuôn mặt hơi cứng lại, tôi tưởng hắn sẽ tức giận bỏ đi như mọi khi nhưng lần này thì không, hắn cố chấp bước đến gần tôi ra rồi chậm rãi hỏi lại:

- Thật sự không thích anh một chút nào sao?

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn rũ bỏ sự cao ngạo của mình trước mặt tôi. Một Thành Đông chân thành đến thế, nghiêm túc đến thế khiến tôi có chút hoang mang.

- Không thích. – Tôi cố nói cứng dù giọng đã hơi run lên. – Em ghét anh, anh cũng ghét em, không phải từ trước đến nay vẫn như vậy sao?

Nhìn tôi bướng bỉnh lắc đầu, hắn khẽ thở dài, bước đến gần tôi hơn, nhìn tôi thật lâu rồi chợt khàn giọng than nhẹ:

- Haizz, thế thì anh lỗ vốn rồi, vì anh thích em, rất thích, thích từ lâu... Làm sao bây giờ?

Nói rồi hắn bật cười với vẻ bất đắc dĩ, cầm tay tôi lên và hôn nhẹ vào lòng bàn tay, giống như chuồn chuồn lướt qua lại giống như cánh hoa mơn trớn, dịu dàng vô cùng, ấm áp vô cùng...

------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.