Từ lúc Hân thừa nhận thích hắn, tôi càng lúc càng trở nên ngớ ngẩn, suy nghĩ và hành động có chút quái đản, thậm chí chính tôi cũng không hiểu mình đang làm gì và nghĩ gì nữa.
Tôi trở thành một đứa rỗi hơi, chú ý đến từng hành động, cử chỉ của hai người họ, bận rộn với việc suy đoán này nọ và buồn phiền vì những chuyện không đâu. Khi hắn gọi Hân, khi hắn xem phim cùng Hân, khi hắn trêu đùa Hân hay cái cách hắn dịu dàng như một con mèo khi ở bên cạnh Hân, tất cả đều khiến tôi khó chịu đến phát điên, tâm tình trở nên xấu tệ hại, thậm chí anh Tùng còn phải gọi tôi ra một chỗ và hỏi: "Đau bụng lắm à, có cần anh mua thuốc cho không?"
Tôi đã suýt bật khóc trước sự tâm lí không phải lúc của anh ấy!
Cứ thế tôi sống với tâm trạng buồn chán suốt mấy ngày cho đến khi cô Xuân trả bài kiểm tra Văn cuối kì. Nhìn con tám rõ to, rõ đẹp xuất hiện trong ô điểm, phải cố gắng lắm tôi mới ngăn được mình không hét toáng lên giữa lớp.
Mặc kệ những ánh mắt nghi ngờ xung quanh, cùng những câu hỏi thăm sặc mùi đâm thọt của lũ bạn, tôi chỉ chăm chăm ôm bài thi trong tay, nghĩ đến số tiền tiêu vặt sắp được nhận là lại không nhịn được, bật cười ngây ngô.
Mang theo niềm vui rạo rực vì sắp có tiền ăn quà, trống vừa hết giờ, tôi đã vội vàng bàn giao Hân cho đứa bạn trong đội văn nghệ của nó rồi hùng hục đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017964/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.