Ngày hôm sau tới lớp, trời mưa tầm tã. Tôi chật vật kiểm tra cặp sách xem có bị ướt bên trong không Trông dáng vẻ của tôi bây giờ đúng phải nói là chật vật vô cùng.
Tôi đem dáng vẻ nhếch nhác của bản thân tiến vào lớp.
Thấy tôi bước vào, tên Huy với bộ dạng thảm hại từ dư chấn hôm qua đang ngồi cuối lớp, cố tình vắt hai chân lên bàn để khoe ra đôi giày mới trắng tinh, khô giáo chẳng dính một giọt nước. Giọng nói lớn cố tình để tôi nghe.
" Chúng mày, sáng nay nhà tao dùng xe mới đưa tới trường, chứ không trời mưa thế này phải đi bộ thì phải trông thảm lắm nhỉ? Trông không khác gì con chuột cống."
Mấy thằng xung quanh cùng hùa theo tên Huy, nói thêm vài câu trêu trọc ngớ ngẩn rồi cùng cười phá lên.
Tôi vẫn im lặng, chẳng thèm quan tâm tới bọn đấy làm gì.
Đào nhẹ nhàng bước tới đưa cho tôi bịch giấy rút cầm tay nhỏ, nhẹ nhàng hỏi thăm.
" Quân có sao không? Sao lại ướt thế này? Đồ mưa của Quân đâu? Mình có giấy lau nè, Quân dùng đi!"
Ôi, nữ thần của tôi có khác, tốt bụng quá đi. Cô ấy giống như nữ thần đem ánh nắng tới sưởi ấm tới cứu rỗi lấy tôi vậy. Lúc này tôi thật sự chỉ muốn ôm lấy trái tim mình, bay vút lên may cao vì hạnh phúc.
Tôi cười trừ, nhận lấy bịch giấy trong tay Đào.
" Cảm ơn Đào nha!"
Đào vẫn nhìn tôi lo lắng, hỏi thăm.
" Như này có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-de-yeu-anh/3649947/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.