Trên đường phố gió đêm thổi phù phù, còn có chút lạnh.
Chân Minh Châu chạy rất lâu, dừng lại thở dốc.
Nước mắt trên mặt bị gió thổi giàn dụa, cô kho lưng chống tay lên đầu gối, chỉ cảm thấy từ cổ dang lên khí nóng, làm cô không còn sức chạy tiếp.
Lỗ tai vang một trận ong ong, rất khó chịu.
Cô cứ như vậy một hồi lâu, lang thang không có mục tiêu mà bắt đầu đi.
Từ lúc bắt đầu cô luôn biết mình không đấu lại Dương Lam và Chân Minh Hinh, lâu rồi chưa có cuộc sống như vậy.
Sao lại vô dụng như vậy!
Biết rõ họ cố tình chọc giận cô, vẫn không nhịn được mắc mưu.
Một giây kia, tức giận làm cô không có cách tự hỏi.
Chân Văn vẫn luôn là người lớn nhất!
Không thấy rõ sao?
Trên thực tế nhất định ông hiểu được một chút, nhưng làm chủ một nhà, làm thương nhân thành công, vẫn luôn phải quản lý xí nghiệp nhà mình, ông đã quen được tôn trọng, theo bản năng sẽ thiên vị mẹ con đáng thương kia.
Đáng giận!
Vừa tức vừa buồn nghĩ, Chân Minh Châu hít sâu một hơi, cô đi đến ngồi xuống bậc thang.
Chạy ra nhất định không thể về.
Nhưng sau khi về nhà đã bỏ cặp sách và áo khoác, trước mắt cô chỉ còn quần áo trên người, tiện tay mang theo mấy tờ tiền lẻ và điện thoại.
Chân Minh Châu sửng sốt, vội vàng cúi đầu lấy điện thoại ra.
Ngón tay lạnh băng tìm danh bạ, cô nhìn một lúc lâu, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292861/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.